Chín giờ tối, sân trường lưa thưa bóng người. Tiếng gió xào xạc hòa cùng tiếng dế rả rích tạo nên một không gian thanh bình và nhẹ nhàng.
Đi dạo quanh khu trường học, tôi thấy sao yêu thế cái nơi yên bình này. Những căn nhà nhỏ nhắn, xinh đẹp quanh trường đã sáng đèn. Những quán ăn đã bắt đầu ngừng tiếp khách. Có vài người hối hả đi về, nhưng không quên trao nhau những nụ cười, những cái ôm. Một vài người xa lạ gặp tôi trên đường cũng khẽ mỉm cười thân thiện và chào tôi như những người bạn. Thành phố nhỏ bé của tôi là thế, trường học tôi là thế. Mặc dù vội vàng đến mấy, chúng tôi, những người chưa từng nói chuyện, cũng không quên chào nhau và trao nhau những nụ cười trên con đường quen thuộc.
Cũng chín giờ tối, nhiều cửa hàng ở thành phố Washington, DC đã chuẩn bị đóng cửa. Vẫn còn những con người bận bịu công việc hối hả đi xuống bến tàu điện ngầm, ngong chóng về nhanh với gia đình.
Chín giờ tối, tôi vẫn thấy mình đang ngồi trong quán cà phê Starbucks, ngắm nhìn dòng người qua lại. Thành phố Washington, DC là nơi hội tụ của nhiều loại người, chính trị gia có, thương gia có, sinh viên có, và vô gia cư cũng có. Mỗi người có một mối lo riêng, một suy nghĩ riêng. Họ đi ngang qua nhau với những cái liếc lạnh lùng và hờ hững. Nhưng cũng có đôi người khẽ mìm cười khi họ chạm mắt nhau. Có những cảm giác thật gần gũi nhưng cũng có những sự lạnh lùng.
Lại chín giờ tối, tôi thấy mình đứng giữa trung tâm thành phố New York, bao quanh bởi những tòa nhà chọc trời, giăng đèn sáng lung linh. Những cửa tiệm vẫn đang náo nức khách ra vào. Những quán bar âm nhạc đã bắt đầu nhộn nhịp. Những con người từ khắp nơi trên thế giới đổ dồn tới đây, vồn vã và khẩn trương. Có những nhóm học sinh tụ tập bên lề đường, có những cô gái xinh đẹp rảo bước tới những quán bar, có những nhân viên công sở tan làm đang vội vã chạy xuống các bến tàu điện ngầm, và cũng có những người vô gia cư đang cố gắng chặn dòng người băng qua trong sự tuyệt vọng. Lạnh lùng hơn, khi những con người ấy đi qua nhau, họ cố đi thật nhanh và tránh chạm mắt nhau, bởi xã hội ấy đã dạy họ rằng: đó là cách tránh sự nguy hiểm.
Cuộc sống là thế. Mỗi nơi một khác, con người và tập quán cũng khác. Chỉ với ba thành phố ở dọc bờ Đông nước Mỹ mà tôi từng đến, tôi đã thấy sự khác biệt rất nhiều. Nếu bạn chỉ biết hài lòng với nơi bạn ở và không dám bước ra một thế giới khác, chả phải bạn đang bỏ qua những sự khởi đầu là những tri thức mới không? Có những bạn du học sinh sang đến nước Mỹ chỉ biết vùi đầu trong sách vở, trốn mình trong căn phòng ký túc xá chật hẹp và giới hạn mình trong khuân viên nhà trường nhỏ bé. Với họ, học hành chăm chỉ để có bảng điểm toàn những con A, được giáo viên ngợi khen và giành được nhiều học bổng là quá đủ. Thế nên, họ luôn ngần ngại bước ra khỏi khu vực mà họ thấy an toàn.
Nếu bạn là họ, bạn có biết rằng cuộc sống là những chuyến đi không? Với tôi, mỗi chuyến đi là một trải nghiệm mới, mang lại cho tôi những cơ hội mới, và những người bạn mới. Tôi đến với Washington, DC một mình từ thành phố nhỏ bé hiền hòa nơi tôi đang theo học, bắt đầu một mùa hè không bạn bè và người thân bên cạnh. Nhưng rồi thành phố ấy đã đem lại cho tôi biết bao bạn bè mới, những trải nghiệm khám phá thành phố vô giá, và những kỷ niệm khó quên. Tôi đã có cơ hội quen biết những con người tài giỏi và học hỏi từ họ rất nhiều điều. Trong tôi, đó chính là một sự khởi đầu.
Và rồi tôi đến với New York, đôi chút thất vọng nhận ra rằng thành phố ấy không hào nhoáng, sạch sẽ, và sang trọng như tôi từng tưởng tượng. Dường như cả thế giới đang hội tụ tại thành phố ấy. Chỉ trong một khu phố, tôi có thể tìm thấy những quán ăn rất sang trọng đắt tiền nhưng cũng có thể tìm thấy những quán ăn lụp xụp với bảng giá rẻ bằng 1/4. Ở thành phố ấy, tôi có thể tìm thấy thức ăn từ khắp nơi trên thế giới, trải nghiệm nhiều văn hóa chỉ trong một chuyến đi. Với tôi, đó cũng là một sự khởi đầu, sự khởi đầu của những góc nhìn mới.
Nếu bạn đã dũng cảm tạm biệt bạn bè, người thân ở nhà để đến nước Mỹ du học, thì bạn hãy thêm chút dũng khí để bước ra khỏi bức tường ký túc xá của bạn và bắt đầu những chuyến đi. Hãy giữ tấm lòng mở để tìm thấy những sự khởi đầu, những góc nhìn mới về cuộc sống, và những cơ hội tìm kiếm tri thức trong mỗi chuyến đi, để rồi bạn sẽ như tôi, biết trân trọng hơn cuộc sống này.
Chồn