Anh yêu cô lắm, nhưng cô rất kiêu hãnh nên anh chẳng có mấy cơ hội. Anh gửi thư, anh làm thơ (con cóc.. vì anh là dân chuyên làm toán), anh trồng cây si. Tha thiết, kiên nhẫn. Rốt cuộc cô cũng xuôi xuôi. Nhưng cô chỉ thích đàn ông vừa lãng mạn vừa thông minh cơ. Cô ra điều kiện: ” Thôi ông đừng làm thơ nữa, tui thích hoa hơn, ông tặng hoa cho tui đi. Tui mặc áo màu gì, ông tặng hoa màu đó, nhưng chỉ một bông thôi nha.” Vậy là… Áo nàng vàng anh về mua hoa cúc, áo trắng tinh khôi thì có hoa ly đài các, áo đỏ đắm đuối thì anh có hoa hồng. Cứ thế mà đến lượt hoa thạch thảo, hoa lay ơn, hoa cẩm chướng… Cho đến một ngày cô mang một cái áo…quá trời màu. Cô cười thầm tinh quái. Còn anh thì thất thần (hồi đó làm gì có công nghệ pha màu hoa như bây giờ.) Cuối cùng anh phóng xe bỏ đi. Đến cuối ngày, quá giờ tặng hoa mà không thấy anh đâu, cô lo lắng, cô hối tiếc tự trách mình..ác và dốt. Cô chuẩn bị dắt xe ra về thì thấy anh đứng đó, hàm răng lấp lánh, trên tay là một bông hoa…BÍ.
Bình Minh (st từ FB của Le Binh)