Bài dự thi Hành trình nước Mỹ 2
Tác giả: Phạm Thành Thái
GIẤC MƠ HOA VÀNG
- Link bình chọn bài viết tại website
- Link bình chọn bài viết tại facebook
- Bài viết khác cùng chuyên mục
Lời Tựa:
Công danh như hư hư thực thực…
Cuộc đời này liệu có gì quý hơn tình yêu thương?
Hôm qua ta trắng tay, nay đã rủng rỉnh túi tiền. Ai biết rằng nếu ngày mai, ngày mốt tiền sẽ không lại bỏ ta mà đi. Cuối cùng, thứ duy nhất mãi mãi còn lại trong mỗi con người chính là tình yêu thương.
Vun đắp một thứ tình chân thật thì rất khó. Há chẳng phải có người đến khi lìa khỏi cõi đời mới nhận ra cái thứ tình mà bấy lâu họ vẫn làm ngơ. Vậy sao lúc sống họ không sống trọn một cuộc đời, sống trọn cái thời gian họ tồn tại mà cứ đeo đuổi một thứ tình vu vơ?
Có lẽ chỉ có thể gần như mất hết họ mới hồ nhận ra xây đắp thứ tình bền chặt đó đã khó, giữ được nó trường tồn còn khó hơn gấp bội phần. Hôm nay còn bên nhau. Ngày mai hai người đã thuộc về hai thế giới xa xôi. Ta lại dằn vặt nỗi lòng trong những suy tư sầu muộn, trách cứ bản thân đã quá vô tâm, chợt quên đi cái lẽ sống của đời người.
Vậy nhưng, cái sức hút lớn lao của hai chữ lợi danh tựa hồ đã nuốt trọn, nuốt hết, nuốt đến không còn gì cả. Đến thứ tình thanh cao nhất trong gia đình hay thứ tình mãnh liệt của anh hùng và mỹ nhân trong đảo điên loạn thế cũng dần biến mất trong sự bất lực, trong cái cô đơn tĩnh lặng đến rợn người.
Nếu phải hi sinh cả hạnh phúc bản thân để có được công danh, hỏi công danh đó có còn ý nghĩa? Nếu phải bỏ lại chốn này tất cả tình yêu thương để kiếm tìm lợi danh ở một chốn khác, liệu có chắc rằng ta sẽ không ân hận? Ân hận bởi dường như hạnh phúc đã được đánh đổi quá dễ dàng bởi cái thứ ta đặt tên hư ảo.
Năm năm trước, tôi rời xa quê hương sang bờ Đông nước Mỹ đi tìm thứ tạm gọi là công danh. Bốn năm sau, một lần nữa tôi lại rời bỏ ngôi nhà thứ hai của mình sang bờ Tây để theo đuổi một công danh khác. Tự hỏi bản thân những quyết định đó là đúng hay sai. Tôi chẳng biết. Ân hận? Có lẽ. Có lẽ không. Sẽ chẳng bao giờ có được câu trả lời rõ ràng khi vô hình dung trong tôi tất cả đều hai mặt: có buồn, có vui, có hạnh phúc, có khổ đau. Trộm nghĩ thật giống như cuộc đời, chẳng phải màu trắng, cũng chẳng màu đen; tất cả như một màu xám chẳng đủ rõ ràng để một người bình thường có thể nhận ra. Nó tựa xóm núi ban mai, mờ mờ ảo ảo trong màn sương kết tinh bởi sự khát khao, sự hào hứng, sự thất vọng, và cả những nỗi buồn không nguôi.
Ở đất nước phù hoa này, tôi đã đi, dù chưa đủ nhiều để có thể thu tất cả trong lòng bàn tay nhưng có lẽ cũng đủ để có thể tản mạn về những điều kì diệu nhât. Thật khó để gọi nơi đây là nhà, nhưng cũng không thể gọi là chỗ trú chân. Chỉ biết rằng đôi lúc con người
sống bằng hoài niệm. Và khi hoài niệm tìm về, tôi thấy mình rõ ràng nhất trong hai thành phố ở hai đầu nước Mỹ: Cambridge, MA và Stanford, CA.
Bất giác, tất cả như hiện về đầy đủ sắc màu như khi nắng hắt qua dòng nước. Duy chỉ có một điều công danh và tình yêu thương có lẽ chằng bao giờ có thể tìm được tiếng nói chung. Tôi lại trở về với nỗi lòng của một lữ khách tha hương, lại mải miết kiếm tìm cái thứ hư ảo đó…
Tôi lại đang mâu thuẫn với chính bản thân mình…
Giấc Mơ Hoa Vàng
Chí làm trai phải đi khắp bốn phương,
Mặc sức tung bay giữa nghìn trùng gió bể.
Bấy nhiêu năm sống trong bộn bề trần thế,
Hỏi bao người chưa từng có một giấc mơ hoa?
.
Hai chữ lợi danh đâu phải hư vô,
Khi khiến bao kẻ lao mình vào giông tố.
Hỏi thứ tình nào sẽ khắc sâu kim cổ?
Nếu không phải là mối tình cho sự xa hoa.
.
Trong nhân gian rộng lớn bao la,
Người đến, kẻ đi sao chỉ hướng về phương Tây chật hẹp.
Có những lúc tim ta nhói đau như kìm kẹp,
Giữa đêm tối mịt mùng đầy rẫy nỗi ưu tư.
.
Cơn gió ngoài kia – hãy tới đây,
Hãy giấu hộ ta trí anh hào… hãy cất nó đi trong tiềm thức.
Hãy để ta hét vang giữa biển trời hết sức,
Để ta có thể trở về, với ngày hôm qua.
.
Ngày hôm qua phải chăng là ảo mộng?
Nơi ta kiếm tìm thứ chẳng thể gọi tên.
Đến đất trời cũng phải gầm rên,
Tuyết phủ trắng những năm tháng cô đơn trong buốt giá…
.
Ai góp nhặt nhớ nhung từ muôn mảnh?
Ảo tưởng cuộc đời trong giấc mộng phù hoa.
Phải thời gian đã mang theo những thứ đã qua,
Chỉ còn lại một hình dung lẻ bóng.
.
Nỗi nhớ, ưu tư dạt về như con sóng,
Chẳng còn gì… những dại cảnh chiều đông.
Nước hồ chẳng đóng băng, cây xanh không trơ trụi,
Đôi mắt chẳng đượm buồn nét vẽ cô đơn.
.
Giờ đây ôm trọn ta là núi, là non,
Là những con đường lá vàng trải thảm,
Là những con người có cùng chí hướng,
Chung một giấc mơ trong thung lũng hoa vàng.
tmbtw
Stanford, 30/07/2014
P.S. Trong bài thơ trên, tác giả đã diễn tả chân thực nỗi lòng của một du học sinh theo học ở hai ngôi trường nằm hai bên bờ nước Mỹ. Tác giả cũng đưa ra một cái nhìn rất riêng của mình đối với hai thành phố này. Trong khi thành phố Cambridge, MA thường bị phủ kín bởi tuyết trắng trong mùa đông thì thành phố Stanford, CA lại có thời tiết quanh năm mát dịu. Tác giả cũng miêu tả những điều tuyệt vời nhất tại thành phố này: Nằm trong thung lũng Silicon, trung tâm công nghệ hàng đầu thế giới với vô vàn công ty và những người có đầy hoài bão nhưng nơi đây cũng hết sức lãng mạn vời nhiều hàng cây phủ bóng, đặc biệt là khoảng thời gian cuối hè, đầu thu khi lá vàng bắt đầu rơi. Chính vì thế người Việt đã gọi nơi đây bằng một cái tên hết sức mỹ miều – Thung lũng hoa vàng.