Lần đầu tiên tôi cảm thấy nhớ nhà là vào ngày 23 tháng 3 năm ngoái. Không hẳn là tôi nhớ bố mẹ, căn phòng nhỏ, ngôi trường cũ hay chú chó của tôi. Tôi nhớ cảm giác được an toàn.
Tất nhiên tôi biết mình đang được an toàn – như bất kì ai khác hiện đang sống ở Châu Âu kể từ sau ngày những kẻ khủng bố tấn công vào Brussels, Bỉ – nơi tôi đã từng viếng thăm vào tầm hai tháng trước. Ngày hôm đó, tôi bước ra khỏi quán cà phê ở Paris và nhìn thấy lính Pháp di chuyển khắp nơi. Tôi hiểu, đất nước đang ở trong tình trạng báo động khẩn cấp.
Tôi đã lên kế hoạch sẽ ngồi đọc sách trên một băng ghế dưới tòa tháp Eiffel suốt buổi chiều ngày 23. Và sáng hôm đó là lần đầu tiên tôi thức dậy trong nỗi sợ hãi kể từ khi tôi đặt chân đến Paris.
Hôm ấy tôi đã không đến tháp Eiffel. Thay vào đó, tôi ở lại trong phòng học bài và điều đó thật sự khiến tôi phát điên. Tôi sẽ luôn nhớ về ngày 23 tháng 3 với tất cả sự giận dữ – giận dữ với những kẻ khủng bố đã làm tôi sợ hãi và giận dữ với chính bản thân mình vì đã để những cảm xúc này chi phối lấy tôi.
Tôi đã quyết định sống ở Paris sau hai tháng xảy ra vụ tấn công ngày 13 tháng 11. Khi đó, tôi biết rằng nạn khủng bố đang hoành hành ở châu Âu.
Tôi viết những dòng này khi tôi đang ngồi trên chuyến tàu đi từ Geneva đến Lucerne, Thụy Sĩ. Lúc này là 7 giờ 30 sáng và tôi đã được tận mắt chứng kiến cảnh mặt trời mọc trên dãy Swiss Alps.
Hồi đầu tuần trước, tôi và đứa bạn đã nói đùa rằng chúng tôi sẽ đến nơi an toàn nhất ở Châu Âu – Thụy Sĩ, một quốc gia trung lập. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi thấy không sợ hãi khi đứng đợi tàu lửa trong sân ga ngoài trời ở Paris vào thứ sáu tuần trước, cũng như không khỏi giật mình trước những tiếng huýt sáo phiền toái ở ga tàu Geneva vào 6 giờ sáng Chủ nhật.
Cuối tuần đó, bạn tôi và tôi quyết định chinh phục ngọn núi Pilatus cao 7,000 ft ở Lucerne. Chúng tôi lặng mình giữa khung cảnh yên tịnh, cố gắng chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt vời và rộng lớn trước mắt chúng tôi. Tôi hoàn toàn bị choáng ngợp trước quan cảnh hùng vĩ của núi đồi, nhưng hơn hết, tôi miên man nghĩ về những trải nghiệm đã qua. Tôi không thể tin rằng mình lại có thể may mắn đến như vậy.
Tôi muốn viết về những trải nghiệm của mình sau vụ tấn công ở Brussels khi mà tôi không còn sợ hãi nữa. Tôi muốn đưa giá trị tinh thần vào trong câu chuyện của mình, như là “… đó là lý do tại sao tôi không còn sợ hãi và bây giờ tôi đang tận hưởng khoảng thời gian còn được sống của mình!”
Lúc tôi ở Thụy Sĩ, bố tôi lại đang chơi nhảy dù ở California. Bố cho rằng đó là một trong những điều tuyệt vời nhất mà ông từng được làm, mặc dù ông đã thấy rất sợ trong lúc nhảy dù. Tôi chợt nhớ lại những ngày chúng tôi đứng xếp hàng trước công viên giải trí trong cảm giác hồi hộp chờ đợi. Bố đã nói, “Tốt thôi, con cứ lo lắng đi” mỗi lần tôi nhìn lên bố một cách không thoải mái. “Điều đó có nghĩa là nó quan trọng đối với con.”
Trong suốt học kì này, tôi ở Paris một thời gian, sau đó tôi du lịch Thụy Điển vào cuối tuần, rồi tôi trở lại lớp học như bình thường. Trong khi những cuộc tấn công khủng khiếp đang xảy ra ở các nước láng giềng thì điều tiếp theo tôi làm là tôi lại đi du lịch Thụy Sĩ. Quả là những trải nghiệm lý thú, đáng sợ, ly kỳ, và có năng lực làm thay đổi cuộc sống.
Khi nhìn lại, tôi sẽ nhớ những ngày lòng mang đầy nỗi sợ. Tôi sẽ nhớ những khoảnh khắc mà nhịp tim của tôi dường như tăng lên rất nhanh khi có điều gì đó đáng nghi diễn ra trên chuyến xe điện ngầm hoặc khi những con người có vẻ hung hăn đi sau chúng tôi trong ga tàu Geneva. Và hơn hết, tôi sẽ nhớ nỗi tiếc nuối trong ngày 23 tháng 3 khi tôi không thể đến tháp Eiffel như dự định, và sau đó là sự tức giận kèm theo.
Nhưng, tôi cũng sẽ nhớ cái cảm giác lần đầu tiên được nhìn thấy đài phun nước cao nhất thế giới ở Geneva. Tôi sẽ nhớ món cá Thụy Điển và nhớ những ngày tuyết rơi trên bãi biển Baltic thanh bình.
Tất cả đều là những kí ức trong tôi suốt bốn tháng sống ở nước ngoài. Tôi rồi sẽ ổn thôi, nếu có một ngày nhìn lại những gì đã qua và nghĩ về những cảm xúc tiêu cực, về khoảng thời gian sống trong nỗi bức bối, tức giận, hoang mang, sợ hãi và đầy hối tiếc đến đỗi tôi chỉ muốn trở về nhà.
Tốt thôi, cứ sợ hãi đi. Vì điều đó có nghĩa là nó quan trọng đối với chúng ta, thật rất quan trọng.
Nguồn: usatoday