
Mọi chuyện bắt đầu từ cái sự mình quyết định Thanksgiving này rời Colgate xuống núi. Mình thì vốn dĩ thích sách hơn người, và đôi khi còn coi cô đơn là một đức tính. Nhưng mà thằng Tuấn Ngọc ở trường độ này hay nhìn mình ái ngại: “Anh sống thế là không được đâu. Em lo lắm. Anh phải chơi với gái nhiều vào, như em đây này. Cũng không khó lắm đâu, có gì em hướng dẫn cho.” Mình toan cãi lại, sách cũng biết chia sẻ khóc cười chứ kém gì đâu, cơ mà chợt nhớ ra hình như sách không biết nấu cơm. Hừm. Thế là mình gói ghém, xếp sách, và không quên chia tay với mấy bạn sóc và hươu (bạn thân của mình ở Colgate đấy – ở đây các bạn ý còn đông hơn người.)

Ở Philly mình ở cùng với anh Huy ở Drexel University. Anh chàng dễ chịu, nấu nướng ngon, là một thanh niên luôn hướng về Tổ Quốc, thể hiện qua sự lo lắng của anh cho đất nước nhưng hơn cả là qua cách anh làm canh rau muống và thịt rim cà chua. Nói chung hai thằng chơi với nhau rất hợp, tối ngủ đồng sàng và chung mộng về Hồ chủ tịch.
Mới chiều hôm nay thôi, Huy dẫn mình xem campus của UPenn, dọc theo một con đường tít tắp như một tiếng thở dài mà sau này mình mới biết gọi là Locust Walk. Đang là Thanksgiving nên con đường vắng vẻ, gió cũng dịu lạnh chứ không rét buốt, như người ta sẽ buồn mà không tuyệt vọng. Cảnh đẹp thế nên mình bất giác giơ tay ra nắm người bên cạnh, nhưng rút kịp vì chợt nhớ ra là bàn tay ấy của thằng Huy và có đầy khả năng là khá nhiều lông. May thế.
Đi được một đoạn Huy hí hửng khoe: “Ông ạ, để tôi chỉ cho ông favorite spot để ngắm gái UPenn của tôi.” Nghe thích nhỉ. Thế là mình cũng rảo bước theo nó. Sau chục cái cây và rất nhiều sự háo hức, Huy đắc thắng chỉ tay về phía trước.
Cái chỗ đẹp thật. Lá vàng tơi tả. Vài ngọn đèn đường lẻ loi. Ở đấy là một cái intersection của mấy con đường nho nhỏ vội vã giao nhau như những mảnh đời gặp gỡ. Và tại chính chỗ đó, bên cái ngã năm đường, có một chiếc ghế băng nằm đấy, tình cờ như sắp đặt.
Chỗ ngắm gái UPenn của anh Huy đấy.
Vị trị đắc địa thì khỏi phải bàn. Hai thằng ngồi một lúc, thấy một ông campo quần đùi đạp xe đi qua, một bà campo béo tốt rẽ lại, và một anh tóc xoăn to gần bằng cái cột đèn hớn hở với bịch Chinese take out. Mình tính lựa lời khuyên nhủ Huy: “Giờ này gái ngồi trong nhà gặm đùi turkey hết rồi ông ơi”. Nhưng mình sợ nó dỗi tối không chịu nấu cơm, nên đành ngồi nín thinh nhìn từng đợt lá xao xác chạy. Rốt cuộc thì, sau dăm cái chép miệng Huy cũng đành hậm hực đứng dậy: “Hôm nay catwalk chả có cái vẹo gì ông ạ.”
Đấy, mình đã bảo rồi, cứ ôm lấy sách có phải là sướng hơn không nào.
Quốc Anh (2009)
Lời chú: Tác giả hiện đã chính thức tốt nghiệp Colgate xuống núi, và cũng đã có thứ ngoài sách để ôm.
Cũng hi vọng một ngày nào đó được đi dạo trong campus của UPenn, ngắm lá vàng rơi trên Locust Walk, chụp ảnh ở bức tượng B.Franklin và LOVE, ngồi hàng giờ trong Fisher Fine Arts Library …:X:x. UPenn is so awesome !