Bài dự thi Hành trình nước Mỹ
Tác giả: Dư Tuấn Đăng, Master’s in Public Policy/Applied Economics, Johns Hopkins University
—
Tôi là một chàng trai thiếu kiên nhẫn với cuộc sống, một kẻ lãng mạn, một người viễn du, mãi mãi tìm kiếm một ngôi nhà cho cuộc sống của mình. Và trong vòng năm năm vừa qua tôi đã tìm thấy Washington,D.C., thủ đô của Hoa Kỳ, và coi nó như quê hương thứ hai của mình. Trong tuyển tập “Washington Close-Ups”, dòng viết kết tụ tất cả ấn tượng của tôi về thành phố này là: “What Washington is at any period it has been and fearfully will be again.”
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ từ trường Johns Hopkins University, tôi thu góp chút đồ đạc ít ỏi của mình để khởi đầu sự nghiệp ở D.C. bởi vì vị trí chiến lược của nó. Đây là thủ đô của đất nước, là nơi lịch sử được hình thành, và tất cả những sự kiện hàng ngày diễn ra nơi đây là nguồn tin tức nóng hổi cho cơ quan báo chí truyền thông. Tuy nhiên bên dưới bề mặt cuộc sống sôi động đó, vẻ quyến rũ của thành phố này còn đến từ những kiến trúc cổ kính và di tích lịch sử. Nó trái ngược với nhịp phát triển nhanh chóng ở những thành phố khác trên mọi miền đất nước.
Tập ảnh này mang dấu ấn vẻ đẹp của thành phố từ những góc nhìn khác nhau, nhưng tất cả đều mang một sợi giây vô hình kết nối chúng là sự hiện diện của khung cảnh hoàng hôn nên thơ và gợi cảm. Những bước hình này đánh dấu những khoảnh khắc tôi góp nhặt qua những chuyến chạy bộ khám phá của mình, tựa như dòng chảy thời gian cuốn qua thành phố vĩnh hằng.
Hành trình của tôi bắt đầu từ căn hộ nhỏ trên một con phố ở Georgetown, nơi mà rất nhiều nhà ngọai giao từ nước ngòai và nhân viên chính phủ rành thời gian cuối tuần với gia đình. Bước chân qua nhà cũ của cựu tổng thống John F. Kennedy, tôi có thể nghe thấy tiếng chuông nhà thờ ngân lên từ Holy Trinity Church. Đây cũng là nơi John F. Kennedy và gia đình đã từng đi lễ. Sau đó tôi chạy thông qua con phố đi bộ trước Nhà Trắng. Có lẽ màu trắng rạng rỡ của tòa nhà hòa quyện với nền màu xanh mướt của vườn cỏ đã để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng những quan khách từ mọi miền đến thăm ngôi nhà này.
Tôi tăng tốc qua công viên quốc gia National Mall. Đây là một quảng trường rộng lớn trải dài tới 3 km. Nơi đây có những đài tưởng niệm nổi tiếng là biểu tượng của Washington, D.C. Tôi hòa trộn vào đòan người chạy bộ tranh thủ tập thể thao sau ngày làm việc. Chúng tôi ai nấy đều cảm thấy rất may mắn khi được thưởng thức những tia nắng cuối ngày níu kéo trên những cao đài lịch sử. Từ bất cứ góc độ nào chúng tôi có thể nhìn thấy mặt trời đỏ rực rỡ trên nền trời xanh biếc bởi địa hình bằng phẳng của khu vực này. Tôi cảm tưởng sự bình yên đấy có thể xóa dịu tất cả những lo âu của cuộc sống hàng ngày.
Tiếp đó tôi chạy qua lưu vực Tidal Basin dọc Sông Potomac. Bờ sông được bao vọc bởi hàng cây hoa anh đào, món quà hữu nghị đến với D.C. từ thị trưởng Tokyo trong thế kỷ trước. Mỗi năm mùa hoa anh đảo nở, sắc phớt nhẹ nhàng mà thành cao thắp sáng cả một vùng trời. Tôi bắt gặp những cặp tình nhân thong thả dạo bước bên sông, một cô bé xinh xắn đang biểu diễn một bản ba-lê nhỏ để tặng mẹ.
Những chuyến chạy bộ của tôi thường kết thúc ở một trong những khu đài tưởng niệm, nơi mà tôi dừng chân nghỉ ngơi và chiêm ngưỡng cảnh mặt trời lặn trong sự bình yên. Bối cảnh đó thật nên thơ và giàu cảm hứng. Tôi thấy khiêm tốn trước sự giàu có văn hóa và lich sử của thành phố này. Mặc dù mệt mỏi sau những chuyến phiêu lưu dài, tôi luôn cảm thấy ấm áp thân thuộc và tràn đầy hy vọng trong một ngày mới.