Bài viết tham dự cuộc thi Hành trình nước Mỹ
Tác giả: Iris Le
Sinh viên trường University of North Texas, bang Texas
—
July 3rd, tôi mệt nhoài trở về sau một ngày dài bất tận, vội tắm và ăn ít cơm chay. Hôm nay rằm, trăng đẹp, thôi thì ở nhà ngắm trăng trong yên bình chắc cũng đủ vui rồi. Tôi đã từ chối vài lời mời đi xem pháo hoa đêm đó và tự an ủi mình như vậy. Có vui gì đâu, pháo hoa đẹp thì có đẹp, không khí thì có không khí, nhưng tôi không thể tỏ ra vui vẻ được, tôi cần sống là mình, ít nhất là được vài tiếng trong ngày. Nghĩ đến chuyện ngày mai – một ngày ăn chơi trọng đại của nước Mỹ, một ngày mà đâu đâu cũng xanh đỏ trắng (phải nói là tôi càng nhìn càng thích cờ Mỹ, phối màu quá đẹp, thiết kế quá chuẩn), lại thêm một tuổi nữa, nước Mỹ vẫn ngày một trẻ hơn bao giờ hết.
Chán, tôi nằm và nghe chút nhạc.
Và mọi chuyện đến đầy bất ngờ và tình cờ. 3 chị em lại gặp nhau. Sau bao lần hò hẹn thì chúng tôi đã có thể cùng réo lên
“Tonight
We are young
So let’s set the world on fire
We can burn brighter than the sun”
Tôi chưa bao giờ được cười sảng khoái như thế, trong một làn gió hừng hực của hè, tóc bay tứ phía (cửa sổ mở, hơi khói phả vào mặt làm tôi thêm phần háo hức). Cuối cùng, khao khát được một lần ngắm full moon ngoài hồ đã đến. Tôi ngâm chân trong làn nước ấm, chao đảo và nghe một bài gì đó trên Radio. Thỉnh thoảng nghe những người bạn của tôi kể về chính họ, hoặc kể một triết lí sâu xa nào đó mà họ thấm thía được, tôi trân trọng khoảnh khắc này biết bao.
“Hạnh phúc thật sự khi mình có người để chia sẻ”
Lâng lâng trong làn nước và hơi trăng, tôi nốc một ngụm nước, đến giờ thì tôi thật sự không muốn ngủ. (trước đó đi làm về tôi tính sẽ chui vào chăn đi ngủ cho qua đêm dài, mặc kệ cuộc đời)
Tôi tận hưởng hết mình giây phút đó, tôi sẽ không để bản thân mình vì một điều gì đó, vì một ai đó, mà quên đi khoảnh khắc có 1-0-2 này. Những người bạn của tôi, những liều lĩnh tuổi trẻ tôi, những trăng tròn, những sóng nước dìu dập này, và chút hạnh phúc này.
Có một điều càng lớn tôi càng nhận ra được là sự đánh giá con người luôn phải trả một cái giá (và đôi khi rất đắt). Có phải một chuẩn mực nào đó mới có thể là bạn? Có cần phải phân thứ bậc trong tình cảm quan hệ thân thiết bạn bè? Một ngày hay một năm, tôi đã từng dùng thời gian để đo đếm tình nghĩa. Thời gian vốn dĩ cho con người đặt ra mà thôi. Bao nhiêu kì vọng, bao nhiêu hụt hẫng đã dạy tôi bài học lớn lao, đừng đặt quá nhiều hi vọng vào bạn bè. Nếu đã có duyên thì ắt sẽ là bạn, nếu đã vô duyên thì cố gượng ép cũng chỉ làm vụn vỡ mà thôi. Bao nhiêu bộn bề, bực dọc, đắn đo, mệt mỏi được tôi uống trọn rồi quăng hết xuống hồ, có thời gian trở về với bản thân, dành được chút không gian cho quá khứ, tôi nhận ra mình đã tha thứ được cho chính mình. Ít nhất tôi đã cố gắng, ít nhất là tôi đã sống, và ít nhất tôi đã có kỉ niệm đẹp, còn gì nữa đâu mà sầu muộn.
Chúng tôi đến khu park để xem màn trình diễn firework (cũng không chờ mong là đẹp gì hơn ở lễ hội bắn pháo hoa quốc tế ở Đà Nẵng, nhưng tụi tôi thì đam mê không khí tưng bừng là chính mà). Lại một lần nữa blanket của Zi trải ra, và cả cờ Mỹ nữa. Rio bói bài Tarot trong lúc chờ đến giờ G. Mỗi đứa một trăn trở, tôi đã đặt ra một đống câu hỏi (vô thưởng vô phạt) trong lúc xốc bài, mất tập trung vì bên kia xa xa người ta bắn pháo hoa ầm trời quá. Tôi nằm dài và thưởng thức tiếng pháo hoa đùng đùng bên tai, từng sợi pháo như chực đổ xuống mặt, lửa bốc lên trong tiếng vỗ tay hoan hỉ, tình yêu nước Mỹ thật là rộn ràng. Tôi nhấp một ngụm nước, say sưa thưởng thức 30p bắn pháo hoa chào mừng sinh nhật nước Mỹ. Tôi nghe tai mình tiếng vang rõ to “I love you, America!” Thật là yêu quá cái bầu trời này !
Trăng treo bên cạnh một building rực đèn ở góc bên phải. Lúc ngồi trên xe chờ, tiếng nhạc Trịnh và trăng sáng trưng giữa một dãy những building sáng đèn khiến tôi bềnh bồng.
“Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại
Và một ngày kia như hai người bạn
Một ngày đã quên tất cả lại nhớ về nhau”
Trong tôi dấy lên một mớ hỗn độn cảm xúc. Sự dồn nén bấy lâu nay đã được sẻ chia và giải tỏa. Lại một năm nữa tôi đón July 4th với các bạn Mỹ. Tình đầu tôi dành cho nước Mỹ, trinh nguyên trọn vẹn. Mảnh đất này không sinh ra tôi, nhưng tôi đã đang và sẽ lớn lên cùng nó, đau cũng là vì nó, và hạnh phúc cũng là nó. 3 chị em, mỗi người một nỗi trở trăn, một hoài niệm, và có một ai đó để nhắc về, nước Mỹ sẽ mang gì lại cho chúng tôi, hay chúng tôi sẽ làm gì được ở vùng trời này, không ai có thể trả lời được, nhưng rõ ràng chúng tôi không bao giờ nghi ngại về tình cảm của mình cho nơi này – nơi của những tâm hồn đang trẻ.