Giờ học tại Trường Tiểu học Trung Tự (Hà Nội). Ảnh: Hải Nguyễn
“Thầy cô thu được 50 triệu đồng mỗi tháng. Với số tiền này, không thể nói là đời sống giáo viên khó khăn”. Đây là lời của một cử tri trong buổi lãnh đạo TP Hà Nội tiếp xúc cử tri hôm 12.11.
Và câu hỏi lớn nhất xin được đặt ra là từ bao giờ chúng ta đã mặc định ngay từ trong tư duy rằng đã là nhà giáo thì phải cao quý, và đã cao quý thì phải nghèo?
Ngày hôm qua, trong buổi tuyên dương 160 giáo viên tiêu biểu, Chủ tịch Ủy ban TƯMTTQVN Nguyễn Thiện Nhân đã gây bất ngờ khi kể lại một câu chuyện khiến ông “không nói nên lời”, khiến ông “cảm thấy xấu hổ”.
“Cách đây hơn 2 tháng, tôi có gặp một người mẹ có hai con đang học tiểu học và THCS. Chị nói: “Thầy ạ, con em đang học lớp 7, hầu như cả lớp phải học thêm 3 môn Văn, Toán, Tiếng Anh, mỗi tháng đóng 900 ngàn đồng. Em còn một cháu tiểu học nữa, khó quá thầy ạ.
“Tháng vừa rồi chị gặp tôi lại nói: Từ tháng 10 là đóng 950 ngàn đồng thầy ạ”.
Cái kết của câu chuyện của vị Chủ tịch Mặt trận, một người thầy, và từng giữ chức Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo, là lời mong mỏi “dấn thân”: “Tôi rất mong các thầy cô hiệu trưởng các trường phổ thông mãi mãi là tấm gương dấn thân trong sự nghiệp giáo dục”.
Hết.
Vị cử tri đã nói đúng, rằng quy định là quy định, “mặc dù trường yêu cầu phụ huynh viết đơn tự nguyện học thêm, song nếu phụ huynh không làm thì lại sợ con mình bị cô giáo gây khó dễ. Vì thế không muốn vẫn phải đăng ký cho con học thêm”. Thầy Nhân nói cũng không sai về sự dấn thân. Nếu như những người thầy không dấn thân thì làm sao có đủ tư cách để dạy cho học trò sự cao đẹp của những dấn thân, hy sinh, vị tha, nhân ái.
Và nếu nói về sự xấu hổ, có lẽ, chính các thầy cô là người đang thấm thía nhất ý nghĩa của sự xấu hổ, ngay trước mặt học trò của mình.
Nhưng dấn thân không phải là thứ có thể ăn thay cơm, không thể thay tiền mỗi khi ra chợ, càng không phải là biện pháp để họ tĩnh cái tâm mà phụng sự, mà cống hiến.
Cũng ngày hôm qua, báo chí tìm gặp một thày giáo ở Đắc Lắc, kể lại tâm sự nước mắt lưng tròng rằng “Cả hai vợ chồng nghề giáo mỗi tháng kiếm chưa nổi 7 triệu” trong khi phải nuôi con thơ, chăm sóc cha mẹ già. “Nếu được chọn lại, tôi sẽ không chọn nghề giáo”.
Thầy giáo ở Đắc Lắc không phải là một thiểu số, khi một nghiên cứu của Viện Khoa học giáo dục Việt Nam cho thấy, có gần 40,9% giáo viên bậc tiểu học, 59% bậc THCS và 52,4% bậc THPT cho biết nếu được chọn lại sẽ không chọn nghề giáo. Chưa kể “một bộ phận đáng kể” giáo viên trẻ đang chán nghề.
Nguyên nhân thì hỏi một đứa trẻ lớp 1 cũng biết là vì sao. Họ đã chờ đợi lời hứa “năm 2010 có thể sống được bằng lương” đến tận 2013 rồi, và vô vọng là không còn biết phải chờ đến bao giờ nữa.
Nói thêm là sau khi nghe câu chuyện “Thu nhập 50 triệu” được nêu ra trong buổi tiếp xúc cử tri, lãnh đạo thành phố đã không có bất cứ một ý kiến phản hồi nào.
Phải chăng là ngay cả các nhà quản lý cũng đang mặc định rằng muốn đủ sống, chứ đừng nói tới thu nhập cao, thì đừng có làm nghề “bán cháo phổi”!
Theo Báo Lao Động
Ông cử tri kia nói rõ ràng là sai vì thầy cô đâu chỉ dạy một lớp, mà rất nhiều lớp, có nhiều thầy giáo phải tăng ca dạy vào lúc 4, 5h sáng hoặc sau 10h đêm nữa, nên họ có thu nhập nhiều hơn 50tr/tháng lận.
Các môn Toán, lý, hoá, anh, văn, sinh là thầy cô có thể kiếm được từ dạy thêm, còn các môn còn lại thì ăn hệ số thôi. Nếu ko cho dạy thêm thì rõ ràng là đói đều, còn nếu cho dạy thêm thì mất công bằng.
Ở Mỹ thầy cô giáo dạy high school thu nhập cũng ko cao lắm đâu, tà tà thôi.
Đơn giản mà nói, nghề nào có thể tạo ra tiền cho công ty thì người ta trả cao, nghề giáo thì ko hái ra tiền được, nên thầy cô phải tự thân vận động. Trách nhiệm là ở gia đình và xã hội.
Có phải tất cả mọi nơi, mọi địa phương đều có người học thêm đâu.Tình trạng học thêm ngoài giờ chỉ phổ biến ở thành phố. Còn những vùng quê, tiền ăn còn không có, lấy đâu ra tiền học thêm. Chị tôi, học 4 năm đại học, ra dạy lương chỉ gần 3 triệu. Mà phải lo con nhỏ, tiền trọ,….Vậy thử hỏi nhà giáo không nghèo thì ai nghèo?????