Ngồi quanh những người du lịch ba lô trẻ đẹp ở Bangkok-Thái Lan, tôi quyết định một khi đã về đến nhà ở Đức tôi sẽ bỏ việc và đi du lịch khắp thế giới.
Đó là năm 2007, tôi đã đi một chuyến ngắn ngày tới quốc gia nóng ẩm này để xả hơi, bứt ra khỏi guồng làm việc ở Berlin. Hầu như tất cả những người tôi gặp đều nói với tôi cùng một câu chuyện: “Tôi đã đi vòng quanh thế giới trong một năm, còn chị thì sao?” Tôi cảm thấy bối rối phải nói rằng tôi sẽ về nước trong một vài tuần với cuộc sống của người làm thiết kế đồ họa nhàm chán từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều cho một công ty khởi nghiệp.
Các bạn tôi đã lập gia đình, mua xe, mua nhà và coi thường tôi, không hiểu vì sao tôi không theo đuổi những mục đích như vậy. Nhưng thay vì chạy theo sở hữu vật chất, tôi khao khát tự do và phiêu lưu vì các bạn du lịch mới của tôi hình như hạnh phúc và tự do. Đột nhiên tôi thấy là tôi phải thay đổi cuộc đời.
Một cảnh nhìn chóng mặt có được khi ghé ngủ tại nhà một người bạn (Ảnh: Sabrina Iovino)
Khi tôi từ Đông Nam Á trở về tôi bắt đầu tiết kiệm hết mức. Tôi đã làm việc nhiều hơn bao giờ hết và sống hết sức thanh đạm. Tôi cho du khách thuê căn phòng mình, cắt bỏ các bảo hiểm không cần thiết, ăn tại nhà và từ bỏ mua sắm, thay vì thế tôi đã bán gần hết quần áo và các đồ đạc dụng cụ thiết kế. Sau một năm tôi đã tiết kiệm được 20.000 euro và sẵn sàng ra đi, thế là tôi mua vé một chiều đi Hong Kong.
Bỏ việc làm = hạnh phúc thuần túy
Ngày hôm sau tôi nói với giám đốc là tôi xin bỏ việc. Tôi không bao giờ quên cảm xúc ngày hôm đó, đó là niềm hạnh phúc thuần túy khi biết rằng tôi sẽ không phải làm việc trong một thời gian dài và thay vì thế chỉ còn việc thưởng thức du ngoạn. Đó là năm 2008, năm bắt đầu cuộc sống mới mặc dù khi đó tôi không biết nó thế nào.
Tôi đã có đủ tiền để đi du lịch ít nhất là cho một hoặc hai năm. Thoạt đầu đó thuần túy chỉ là đi chơi, và tôi biết đến một lúc nào đó tôi sẽ phải quay về. Trong 6 tháng đầu tôi đã đi qua vùng Đông Nam Á, rồi tới Nhật Bản và Úc trước khi vượt Thái Bình Dương tới Chi Lê. Từ đây tôi đi xe buýt tới tận Mexico. Đó là chuyến đi vô cùng thú vị, miền Nam và Trung Mỹ là nơi đẹp rực rỡ và người Mỹ La Tinh là người vui tính và thân thiện nhất hành tinh này. Sau đó tôi bay đến New York và từ đó tôi trở về Đức sau 14 tháng du lịch. Đó là vào tháng 1/2010, trời lạnh khủng khiếp.
Tôi có lại được việc làm cũ và lại bắt đầu làm việc tại chính công ty mà tôi rời bỏ năm 2008. Và khi đó tôi mới vỡ lẽ ra rằng 14 tháng ra đi đó không phải là một kỳ nghỉ mà cuộc đời tôi phải là như vậy. Tất cả viễn cảnh của tôi đã thay đổi, và làm việc tại văn phòng từ 9 giờ đến 5 giờ dường như là một sự lãng phí vô cùng lớn về thời gian. Tôi còn những điều hay hơn phải làm, như là du lịch.
Việc trở lại với cuộc sống bình thường của tôi không kéo dài được lâu. Sau đúng 3 tháng tôi lại rời bỏ và lại lên máy bay đi Israel, Jordan, Ai Cập, Thổ Nhĩ Kỳ, Hy Lạp, Ấn Độ và Nhật Bản. Kể từ đó đến nay tôi luôn di chuyển.
Ngày nay người ta hỏi tôi làm sao tôi có thể du lịch nhiều đến thế và có khi nào tôi về nhà không. Ngoài một vài chuyến thăm ngắn ngủi tôi chưa bao giờ thực sự trở về Berlin. Nhưng một khi tôi biết là tôi muốn du lịch kín thời gian thì rốt cuộc tôi sẽ phải kiếm được tiền từ việc đó. Tôi đã không biết phải làm việc đó thế nào, nhưng tôi quyết định phải tìm ra cách trong quá trình du hành.
Cuộc sống du lịch không phải rẻ
Năm 2012 tôi bắt đầu ghi chép những kinh nghiệm du lịch và cuối cùng lập ra một blog (trang mạng),JustOneWayTicket.com, để chia sẻ các câu chuyện và ảnh chụp với thế giới. Bài đầu tiên đưa lên mạng mang tên “10 lý do vì sao bạn nên đến thăm Philippines”, một bài tôi viết với tất cả nhiệt huyết. Nó được giới truyền thông Philippines đăng lại và được chia sẻ hàng nghìn lần. Người Philippines dùng mạng xã hội nhiều và họ đã thực sự giúp tôi phát triển blog của mình bằng cách chia sẻ các bài tôi viết.
Một tháng sau tôi viết một bài trình bày với bạn đọc làm thế nào họ có thể sống và du lịch kín thời gian. Bài viết rất được ưa thích, và từ thời điểm đó trở đi lượng người đọc blog của tôi tăng mạnh, sau một năm nó đạt nửa triệu người xem và từ đó tôi kiếm đủ tiền để du lịch kín thời gian.
Trước đây tôi đã bắt đầu với ý định làm ra tiền qua blog nhưng tôi không biết làm thế nào. Tôi đã đọc rất nhiều và học hỏi các blog du lịch khác, vừa học vừa làm. Tôi đã học cách tối ưu hóa trang mạng để được tăng thứ hạng, và rằng những bài dài được xếp hạng cao hơn bài ngắn. Tôi cố gắng tạo giá trị cho mỗi lần đăng tải, tôi không chỉ viết lấy vui, tôi muốn bạn đọc thấy được cái gì mới trong từng bài viết.
Một năm sau khi tôi bắt đầu viết blog, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Đột nhiên các tổ chức du lịch tại các nước mời tôi khám phá đất nước họ, các khách sạn sang trọng cho tôi nghỉ không mất tiền để tôi cho nhận xét, và các hãng hàng không bảo trợ vé máy bay để đổi lấy những bài quảng cáo trên mạng.
Bây giờ tôi sống hoàn toàn không dựa vào blog nữa. Tôi kiếm tiền bằng quảng cáo và bán hàng cho đại lý (ở đó tôi giới thiệu sản phẩm, như hành trang tôi mang theo khi du hoặc khách sạn mà tôi nghỉ). Tôi cũng gặp một số nhà tài trợ hào phóng của ngành du lịch hiện đang giúp tôi duy trì cách sống qua việc quảng bá thương hiệu crua họ trên mạng. Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng sống lại cuộc sống trước đây nữa, đến một văn phòng và làm việc cho một người khác là sự phí phạm to lớn về thời gian.
Số lượng nước bạn đã qua không quan trọng bằng kinh nghiệm mà bạn có được.
Cho đến nay tôi đã thăm 50- 60 nước. Sau nước thứ 50 thì tôi không đếm nữa. Số nước không thực sự là quan trọng, kinh nghiệm mới quan trọng. Có lẽ Ấn Độ là nơi đặc biệt nhất tôi đã từng qua và là nước đầu tiên tôi thực sự trải nghiệm cú sốc về văn hoá, chỉ riêng số lượng dân cũng đã là điều ngạc nhiên lắm rồi. Ấn Độ là một thế giới khác, như thể ta đi một chuyến vào thời đại hoàn toàn khác.
Điều khôi hài là sau bảy năm du hành đôi khi tôi thấy thiếu một mái ấm, tôi ghét phải đóng gói vali và chuyển đi nơi ở mới. Bây giờ tôi du hành với nhịp độ chậm hơn trước đây, tôi thích nán lại lâu hơn ở các nơi và đi sâu tìm hiểu văn hoá địa phương. Mục đích của tôi là có cơ sở nhà ở tại nhiều nước và có thể làm việc từ bất cứ đâu trên thế giới.
Tôi phải mất nhiều năm để hiểu rằng tôi không cần phải làm điều mà mọi người khác đang làm và không điều gì là không thể chừng nào ta có đam mê. Tôi đã chọn cách tách mình ra khỏi cuộc sống thông thường và sống như một người du mục. Những điều tốt nhất trong cuộc sống không phải là cái mua được, bạn sẽ không có được tự do bằng cách làm ra nhiều tiền hơn. Bạn sẽ tìm thấy tự do bằng cách làm việc ít hơn và tiêu ít hơn. Tôi không muốn nói là bạn ngừng làm việc, nhưng bạn nên làm điều mà bạn thực sự yêu thích. Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ từ bỏ thực hiện giấc mơ của mình.
Theo Ybox
Xem bài gốc tại đây