Du học, chỉ thấy laptop là người bạn tri kỉ nhất; là người tình chung thủy nhất mà mình từng thấy…
Du học có nghĩa là book một chiếc vé máy bay, lỉnh kỉnh đồ đạc, sang một đất nước mới và mọi thứ bắt đầu mới toanh, đầy lạ lẫm. Thế là bắt đầu cuộc sống du học xa nhà.
Du học có nghĩa là bỏ mặc Việt Nam lại sau lưng. Cánh cửa phòng chờ đóng sầm lại, bố mẹ nước mắt dàn dụa, mấy đứa em vẫy vẫy cánh tay nhỏ xíu rồi mờ nhòe dần như sương khói. Hóa ra mình đang khóc.
Du học, cứ đến mùa đông ở Châu Âu, cứ tưởng sắp chết rét đi được. Mặc áo ấm, khăn trùm kín cổ, đôi giày to như cái ủng đi mưa ở nhà của bố, cũng cố mà nhét vào để cho đỡ lạnh. Thế mà sáng nào cũng thích thở thở ra rồi tưởng mình là siêu nhân thét ra khói.
Du học, ghét nhất hai thời điểm trong mùa đông: Tuyết rơi và tuyết tan. Thế mà lúc còn nhỏ, ở nhà xem phim “bản tình ca mùa đông” tuyết rơi đẹp như tranh vẽ, ngồi ao ước mình mà có tuyết chơi thế này thì chắc thích lắm. Giờ mỗi lần tuyết tan cứ như lội lụt ở miền Trung, nước lênh láng, giày ngập ngụa trong dòng nước bẩn, đi tới đâu nước bắn xáo xác tới đó. Nghĩ thôi cũng ớn.
Du học, tối thức khuya tới tận 2, 3 giờ sáng. Đến mai thức dậy đặt 5, 6 cái chuông vẫn không nhấc nổi mông ra khỏi giường. Khi đến giờ vào học, mới cuống cuồng vơ sách vở, quần áo rồi lao tới trường mà trong bụng không có miếng cơm nào.
Đến trưa lại ghé vào quán ăn nhanh, siêu thị, buffet ăn đại một cái bánh ngọt, ly trà nào đó cho qua bữa. Chứ có ngon lành gì đâu.
Du học, máy tính là đứa bạn thân nhất và trung thành nhất mọi thời điểm. Đi học về là cặp kè với chiếc laptop, nhiều lúc không tìm được đứa bạn nào “chung ý chung đường” thế là ngồi than thở với Facebook như thật. “Cày” máy tính thâu đêm suốt sáng mà không chán. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ thấy máy tính là người tình không bao giờ phản bội của mình.
Du học, đồ ăn nhanh bán la liệt, nhiều lúc lười biếng gặm chiếc bánh hamburger đến ngán ngẩm. Hồi ở nhà, ngày nào mẹ cũng bắt về ăn cơm mẹ nấu, lâu lâu trốn ra ngoài ăn chiếc bánh mì, ngon dã man! Giờ nghĩ lại sao hồi đó “nông cạn” thế không biết. Mỗi lần nhìn thấy Mcdonald’s, KFC, Burger King là mùi ngậy của bơ, của mayone trào đến tận cổ. Bụng đang đói nhưng thấy ngán quá nên chẳng buồn ghé vào.
Du học, những năm đầu sang học thầy cô nói y chang “nước đổ đầu vịt” không hiểu lấy một từ. Suốt tiết lý thuyết mà đầu óc cứ như có con ong vò ve bên tai, lời cô nói bên tai này lọt qua lỗ bên kia. Đến khi về nhà, rơi tuột lúc nào không hay.
Du học, lên lớp đọc bài cho cô nghe, mấy tụi bạn người bản địa cười rầm rộ, đứa cười tủm tỉm khi mình đọc sai. Thế là ngượng chín cả mặt. Suốt buổi hôm đó dù biết câu trả lời nhưng nhất quyết làm chảnh không giơ tay phát biểu vì… sợ chúng nó cười.
Du học, không có đứa bạn nước ngoài nào học chung, bỗng thấy mình như bị cô lập. Nhiều lúc cứ cắm tai phone đi vào lớp rồi ngồi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nói gì mặc cô. Giờ ra chơi, bọn bạn tụ tập nói chuyện. Còn mình thì gục mặt xuống bàn và ngủ. Hết giờ lại xách cặp ra về. Nghĩ thấy mình như đi dự giờ không bằng.
Du học, hết tiền là thời gian khủng hoảng nhất trong cuộc đời. Lúc trước cứ nghĩ thất tình chắc khủng khiếp lắm, đau thương lắm. Nhưng đi du học mới biết hết tiền là lúc tệ nhất, kinh khủng nhất. Nhà nước hoặc bố mẹ mà gửi tiền chậm thì y như rằng đi vào siêu thị đồ gì cũng muốn mua nhưng chỉ cầm lên rồi đặt xuống.
Du học, phải đối mặt với vô vàn thử thách khi yêu xa. Nghi ngờ, nhớ nhung, muốn chạm mà không được, muốn nắm tay mà đành ngậm ngùi… Ngày nào cũng vật vờ với chiếc điện thoại nói liên miên, đủ thứ trên trời. Đến ngày lễ tình nhân một nửa kia ở nhà khóc ròng vì tủi thân, còn mình thì dỗ dành đến mỏi miệng.
Thế đấy, đi khắp năm châu bốn biển rồi mới thấy “du học” tại nhà, tại quê hương mình là thích nhất. Đừng đi du học chỉ vì thích một điều gì ở đất nước đó. Mà hãy đi khi mình nắm chắc được tương lai mình sẽ tốt khi học ở nước đó. Thế thôi! Còn không cứ ở Việt Nam là tuyệt vời nhất.