
Bài dự thi Hành Trình Nước Mỹ 6 – Thể loại: Bài viết.
Tác giả: N.Q.M
Con chim sẻ của anh
Con chim sẻ tóc xù
Con chim sẻ của phố ta
Đừng buồn nữa nhá
Bác thợ mộc nói sai rồi
Nếu cuộc đời này toàn chuyện xấu xa
Tại sao cây táo lại nở hoa
Sao rãnh nước trong veo đến thế?
Con chim sẻ tóc xù ơi
Bác thợ mộc nói sai rồi.”
– Lưu Quang Vũ –
Tôi là một nhà khoa học thích thơ ca, thích sưu tầm sách văn học và thích viết. Không dám gọi nó là đam mê, vì tự bản thân thấy mình quá đỗi trần tục với cơm áo củi dầu, nhưng đây đích thực là một sở thích nhiều năm qua chưa từng thay đổi.
“Thôi nhé, em đi
Như một cánh chim bay mất
Phòng anh chẳng có gì ăn được
Chim bay về những mái nhà vui.
Nghĩa gì đâu kỷ niệm tháng năm dài
Lời thương mến nhớ lại thành chua chát
Lòng ta cạn hay tại đời quá hẹp
Nghĩ cho cùng, nào dám trách chi em.
Những ngày qua không thể dễ nguôi quên
Em lạc đến đời anh tia nắng rọi
Anh thuở ấy lòng thơm trang giấy mới
Mối tình đầu tóc dại tuổi mười lăm.
Anh làm sao quên được những con đường
Lá vàng rơi trên cỏ
Nhớ vai em chập chờn hoa gạo đỏ
Nhớ vầng trăng xẻ nửa lúc xa xôi
Nhớ lời yêu trong những lá thư dài
Sao em muốn anh quên nhanh chóng thế!”
Cảm giác của tôi lúc ấy là: chân răng tê dại, người nổi da gà, chỉ muốn khóc thét lên “ôi tiếng lòng tôi, tiếng lòng tôi…”, cầm bút chép lại đôi dòng ấy mà tay không ngừng run được. Bài Từ Biệt, Lưu Quang Vũ sáng tác năm 1972, sau này mới biết chú Vũ viết khi chia tay cuộc hôn nhân đầu tiên với Tố Uyên, hai người yêu nhau nhưng “Những gì em cần, anh chẳng có/ Em không màng những ngọn gió anh trao”, để rồi đổ vỡ. Vẫn nhớ bài thơ ấy trong tuyển tập thi ca VN, hôm sau định quay lại nhưng nghĩ mua cả quyển sách chỉ vì 1 bài thì xa xỉ quá, sinh viên ta còn nghèo, nên thôi. Về sau đi tìm thơ tình Lưu Quang Vũ, tiếc là chẳng có duyên tìm được nhiều, nhưng có mấy bài tâm đắc tôi chép lại trong một quyển sổ nhỏ, trong đó có Hoa vàng ở lại, Từ biệt, Phố ta, Và anh tồn tại, Thư tình viết cho một người đàn bà không tên, Lá thu, với vài bài nho nhỏ khác. Thích đọc thơ Lưu Quang Vũ mà nhớ chỉ quanh quẩn mấy khổ ấy thôi. Về sau chuyển nhà lạc mất quyển sổ ấy, tiếc mãi! Hồi ấy thích nhưng chẳng dám nói cùng ai, phần vì quanh tôi toàn bạn học khoa học, chả mấy ai buồn để ý thơ thẩn chứ đừng nói thơ Lưu Quang Vũ (ít người biết đến, có được học trong trường đâu) phần vì ngại tụi nó bảo con hâm thất tình, kết cục là lặng câm “một mảnh tình riêng, ta với ta”. Người ta nói rằng người yêu thơ Lưu Quang Vũ là người cô đơn thèm khát tình thương, nghĩ lại nếu không phải là hôm ấy, tâm trạng ấy, bài thơ ấy, có lẽ mình chẳng mến yêu thơ Lưu Quang Vũ thế này! Và nếu một ngày bạn cũng tìm thấy trong những dòng thơ của Lưu Quang Vũ tiếng lòng mình, xin hãy chia sẻ với tôi, để tôi biết đâu đó cũng có người chung niềm đam mê khác người này, và biết đâu chúng ta có thể bắt đầu một mối duyên vì “Poetry is the shortest distance between two humans”
Đọc nhiều thì thấy thèm viết, khi vui muốn viết, khi buồn muốn viết, khi thất tình muốn làm thơ, và khi có con nhỏ thì muốn sáng tác truyện thiếu nhi chỉ để kể cho con trai nghe trước giờ đi ngủ. Bài thơ đầu tiên viết hồi năm lớp 10, cái ngày phải xa nhà lên Hà Nội học, nhớ mẹ nhớ cha nhớ bạn bè, đêm nằm nghe mưa rơi và đã khóc: “Hà Nội mùa này có những cơn mưa/Gợi nỗi nhớ trong lòng người đi học/Xa trường rồi tôi bỗng thấy bâng khuâng/Hà Nội mùa này gió lùa qua khe cửa/Heo hắt lòng tôi kẻ xa nhà”. Giờ thì chẳng nhớ hết lúc ấy mình đã viết gì nữa, nhưng đôi ba câu còn nhớ cũng gợi lại xúc cảm thời học sinh, cũng thấy mình trẻ lại . Thời thất tình, tôi cũng viết thơ tặng ông xã, có đôi câu kiểu: “Rồi một ngày anh quên hết đắm say/ Ngọt ngào đắng cay em trao thời son trẻ/Khi chúng mình đôi người đôi ngả/Mái hiên từng trú mưa chẳng níu được bóng hình”, sau này thi thoảng lại bị lấy ra trêu anh có quên đâu, nhưng mỗi lần đọc lại, tôi trân trọng vô cùng cảm xúc của bản thân khi đó. Theo thời gian mỗi chúng ta đều sẽ già đi, nhưng những dòng thơ dòng văn bạn viết sẽ luôn đưa bạn sống lại giờ phút ấy, xúc cảm ấy, cái vui buồn si mê đắm đuối ấy, và trái tim bạn sẽ mãi trẻ. Thế nên tôi biết rằng, dù mình có thể không bao giờ là một nhà văn, hay một tác giả chuyên viết truyện cho thiếu nhi, thì cái đam mê được viết ra khi cảm xúc đong đầy của tôi chẳng thể cạn, và vì “thi ca là khi cảm xúc tìm được ý nghĩa và ý nghĩa tìm được ngôn từ” (Poetry is when an emotion has found its thought and the thought has found words), tại sao lại không đặt bút khi trái tim lên tiếng, bạn nhỉ