Bài dự thi Hành Trình Nước Mỹ 6 – Thể loại: Bài viết.
Tác giả: Vương Khôi Nguyên
Nó say sưa nhìn con bé con vẽ cả tiếng đồng hồ. Con gái nó 5 tuổi đang gắng sức hoàn thành bức tranh vẽ chân dung mẹ. Đôi mắt trẻ thơ ánh lên sự hoan hỉ vô cùng bất giác làm nó thấy trống trải. Đã có lúc nó từng rất thích một thứ gì đó, rất nhiều.
Hồi 5 tuổi, nó coi tờ giấy A4, tường và mặt sân đều giống nhau. Sân tường từ trong ra ngoài nhà đều chi chít những hình vẽ của nó. Cái cảm giác cầm bút và thoả sức sáng tạo ra những thứ mình muốn khiến nó không khỏi phấn khích. Nó hì hụi vẽ cả ngày. Ai không hiểu lại nghĩ nó tự kỉ. Ngày nào nó cũng làm bạn với viên phấn và khoảng sân nhỏ trước nhà.
Cứ nghĩ ra cái gì nó lại vẽ. Ai muốn hiểu nó nghĩ gì chỉ việc nhìn vào những tác phẩm của nó. Khi trời mưa, nó vẽ ông mặt trời để cầu nắng. Khi quý ai đó, nó tô thêm hai khoảng má hồng rồi mang bức chân dung đi tặng họ.
Sự ham thích với hội hoạ tình cờ đến với nó và dần dần trở thành một năng lực nổi trội của nó. Lần nào tham dự cuộc thi vẽ tranh từ thành phố đến quốc gia nó cũng ẵm giải lớn. Những giải thưởng nối đuôi nhau xuất hiện trên tường nhà nó và giúp nó thẳng tiến vào trường năng khiếu của thành phố nhanh hơn cả việc nó vòi mẹ mua cho cái váy mới.
Thế nhưng, ở cái tuổi của nó, say mê, nhất là với một bộ môn tốn kém (tốn giấy, tốn bút) như hội hoạ rồi chẳng biết tương lai đi đâu về đâu quá ư xa xỉ. Mọi người khuyên bố mẹ nó nên hướng nó vào những thứ thực tế hơn. Nó lờ mờ nhận ra rằng thứ nó thích là thứ người khác không đánh giá cao.
Từ dạo vào trường chuyên, bài vở trên lớp cứ quấn lấy nó. Nó chẳng còn thời gian cho vẽ và những điều mộng mơ. Cứ thế, tâm hồn nó dù vẫn bay bổng nhưng không còn dạo dạt cảm xúc như trước, đôi mắt nó vẫn dõi theo những thay đổi rất nhỏ của cuộc sống nhưng đôi tay nó không còn muốn ghi lại những điều đó nữa. Đến một hôm, nó bất ngờ tuyên bố sẽ không vẽ nữa để tập trung cho việc học trên lớp và thi đội tuyển. Bố mẹ vặn hỏi nó, nó trả lời tỉnh bơ: nó không chịu được khi người khác xem nhẹ thứ nó thích và nó cũng không muốn thích những gì mọi người xem nhẹ.
Nó vào đội tuyển, thẳng tiến vào những ngôi trường tiếng tăm, kết bạn với những người giỏi giang và có được công việc nhiều người mong muốn. Với góc nhìn của số đông, hẳn nó phải rất hài lòng với cuộc sống viên mãn này. Nó cũng từng nghĩ vậy. Chỉ khi đứa con gái hí hoáy vẽ vẽ, tô tô rồi đưa nó bức chân dung một con người hai má hồng đậm, nó mới nhận ra đã rất lâu rồi, nó không làm điều gì khiến nó thật sự cảm thấy trọn vẹn.
Nó không muốn tiếp tục thoả hiệp với cảm xúc của mình nữa…
Nó thèm được vẽ, được tạo ra một điều gì đó cho riêng nó. Nhưng nó lại nghĩ nếu nó quay lại với vẽ, sẽ chỉ mình nó hạnh phúc. Liên tiếp nhiều ngày sau đó, nó dành hàng giờ để suy nghĩ về những thứ nó được học, được làm, được trải nghiệm sau khi bỏ lại niềm đam mê thật sự của mình ở phía sau. Điều nó muốn giờ không phải chỉ làm cho nó hạnh phúc; hơn thế, nó muốn nhiều người cảm thấy vui vẻ mỗi ngày với công việc của họ và tự sống bằng chính công việc đó.
“Hạnh Phúc” ra đời sau nhiều tháng nó làm việc với hàng chục bạn trẻ chỉ để lắng nghe và phản ánh những giấc mơ, khát khao của thế hệ trẻ đến những người bạn, người thân, và những người làm giáo dục có thể giúp họ thực hiện những mong muốn sâu thẳm đó. “Hạnh phúc” góp vai như một vườn ươm ước mơ. Tại đây, mỗi bạn trẻ khi đến đây sẽ được kết nối với một người đồng hành hiểu và hỗ trợ các bạn phát huy thế mạnh, gợi mở cho những con đường nghề nghiệp phù hợp, và từ đó, giúp các bạn chuẩn bị kiến thức, kĩ năng và tâm thế để đạt được mục tiêu về nghề nghiệp.
Sau nhiều tháng đi vào hoạt động, “Hạnh phúc” như một công cụ kì diệu để nó và cộng sự của mình đánh thức, nuôi dưỡng những ước mơ, và mở rộng cánh cửa để những ước mơ đó bay xa hơn.
Đây hẳn sẽ là một chặng đường dài và gian truân nhưng lạ thay nó không hề thấy cô đơn vì nó được tiếp sức cho mọi người viết tiếp hành trình của họ mang tên Hạnh phúc.