Mẹ,
Lẽ ra thì chúng con nên nhớ mẹ 24/365–24 giờ mỗi ngày, 365 ngày một năm– nhưng mỗi năm mẹ chỉ có được một ngày cho đàn con nhớ mẹ. Đó là nỗi buồn chung cho chúng con trong thời chạy đua với đồng hồ.
Nhưng thực sự là con yêu mẹ hơn bút mực, quà cáp, thi ca, âm nhạc nào có thể diễn tả. Tình mẹ mênh mông như biển trời, và tình con yêu mẹ cũng bao la như vũ trụ. Chỉ có một điều là con chẳng bao giờ biết diễn tả tình yêu. Ngược lại, trong cách sống khô khan, phóng túng, và đôi khi ngang ngược của con, con thường làm cho mẹ buồn lo nhiều hơn là sung sướng.
Giờ mẹ đã về cõi vĩnh hằng. Con tin rằng ở nơi bình an đó linh hồn mẹ có thể nghe thấy lòng con, hiểu được ý con, rõ hơn là khi mẹ còn ở dương gian. Con tin rằng mẹ đang vui hơn, vì mẹ thực sự thấy được đàn con của mẹ trưởng thành thế nào, chiến đấu thế nào để không phụ lòng mẹ, và đã yêu thương mẹ đến thế nào.
Mẹ dạy con không dối trá, không trộm cắp, không khinh rẻ người nghèo, không chà đạp người cô thế. Mẹ dạy con chăm chỉ học, chăm chỉ làm, yêu người, giúp người, khiêm tốn trong lòng, tạ ơn trời đất, tạ ơn người, và tạ ơn đời cho những gì mình có…
Chỉ chừng đó, và con đã cố giữ, dù là chưa bao giờ được hoàn thiện, cũng cho con biết là con đã tròn chữ hiếu: Giữ lời mẹ dạy cho đến hết cuộc đời.
Và càng cố gắng giữ lời mẹ trong cuộc sống, con càng nhận ra những lời dạy giản dị của mẹ năm xưa là chân lý sống, là đạo sống…
Thuở còn trẻ, đã nhiều lúc con thấy mẹ nhà quê và thiếu kiến thức. Bây giờ đã trưởng thành, con nhận ra lời mẹ dạy là chân lý và ánh sáng để đi qua cuộc đời này.
Mẹ đã cho con tình yêu, ánh sáng, và chân lý. Con đã không cho mẹ thấy được tình con những ngày xa xưa đó. Nhưng giờ từ cõi trời đầy ánh sáng, con biết mẹ thấu được lòng con.
Con yêu mẹ.
Trần Đình Hoành (Dotchuoinon.com)