Nó và nàng cùng sinh ra và lớn lên ở 1 vùng quê nghèo khó của Việt Nam, học chung từ những năm cấp 2, rôì lên cấp 3, có để ý nhau đó, cũng có thích nhau đó (là do nó đơn phương nghĩ thế !), nhưng chưa 1 lần nắm tay, và trong câu chuyện giữa 2 đứa cũng chẳng thề non hẹn biển gì. Chỉ là biết nhau thế thôi.
Đến năm 18 tuổi, khi mọi người rộn ràng chuẩn bị thi cuôí cấp, chuẩn bị cho kỳ thi đaị học đầu đời, thì cả lớp đuợc mời đến nhà nàng dự tiệc chia tay. Nó nghe loáng thoáng thấy mọi người nói là đi du học gì đó. Thú thật là cả đời nó – tính đến thời điểm đó, chưa từng buớc chân ra khỏi cái thị xã, thì làm gì có cái khái niệm đi du học.
Tàn tiệc, khi mọi ngươì về hết, nó vẫn cứ nấn ná ở laị để có thể gặp riêng nàng. Rồi cơ hôị cũng đến, nó thu hết can đảm keó nàng ra ngoaì sân, nói là: “Mình thích bạn”. Tự dưng mắt nàng đỏ hoe rồi chaỵ thẳng vào nhà!
Vậy đó, đó là lần cuối cùng nó gặp đuợc nàng. Trong đêm hôm đó, nó tự nhủ với lòng mình: ” Rồi có ngày mình cũng sẽ đi DU HỌC”.
Ở vùng quê cuả nó, ngoaị ngữ là thứ xa xỉ, có tiền cho con lên thành phố học laị là điều hiếm gia đình nào dám nghĩ đến. Gia đình nó cũng như bao ngươì khác, bị cuốn vào cái vòng xoáy cơm áo gaọ tiền, chật vật mãi cũng học xong đaị học. Cũng đi làm như chúng bạn, rồi cũng tích cóp đuợc ít tiền. Ngoài việc chính ở công ty, nó cũng nhận làm thêm bên ngoài để goị là cải thiện thu nhập. Nhưng cuộc đời đâu đơn giản như nó nghĩ, kinh nghiệm không có, vốn liếng cũng không nhiều, chỉ 1 cơn khủng hoảng ở 1 nơi xa lắc nào đó cách nó 13,000 cây số, khiến toàn bộ vốn liếng tích góp bao năm mất sạch.
Những lúc khó khăn mới thấy hết ý nghĩa cuả từ: “BẠN THÂN”, có nghĩa là : “THÂN AI NẤY LO”. Nhờ những lúc vấp ngã như thế này, nó mới có thời gian chậm lại mà suy nghĩ về cuộc đời. Lục laị trong ký ức về ngày xửa ngày xưa, thấm thoát đã 12 năm trôi qua. Nó goị về quê, hỏi thăm tin tức về những ngươì bạn cũ, tình cờ nó biết đuợc 1 tin về nàng. Ngày xưa, nàng không phải đi du học, mà là đi lấy chồng-một người chỉ thua ba nàng có 1 hoặc 2 tuổi, theo mai mối cuả họ hàng để có 1 món tiền trả nợ cho gia đình. Giờ chồng nàng đã mất, và nàng đang sống 1 mình nuôi con. Và nàng hiện đang ở Boston, vùng Wilmington lạnh giá.
Lời hứa ngày xưa laị ùa về, lời hứa về việc đi Du Học bỗng dưng xuất hiện trong đầu nó., đi du lịch thì không thể ở laị lâu, chỉ có du học mới có thể tiếp cận đuợc nàng. Mỗi người có 1 mục đích riêng cuả mình, các bạn trẻ thì học để có việc làm tốt, thu nhập ổn định. Còn nó thì bỏ cái thu nhập ổn định, công việc ngon lành để bắt đầu thực hiện 1 giấc mơ. Cái câu châm ngôn mà ngươì ta thường nói: “Không bao giờ quá muộn để thực hiện giấc mơ của mình”, đuợc nó thay bằng : “Cứ làm đi rồi hối hận, còn hơn hối hận vì không làm” . Cách đây 12 năm nó đã không dám nói ra tình cảm cuả mình, thì giờ cơ hội đó đã đến, nó phải tự mình nắm bắt.
Bắt đầu đi du học ở cái tuổi 31, ở 1 trường cao đẳng cộng đồng có cái tên là Bunker Hill….
Adam Khang (TNSV Boston)
Ôi, đọc xong chưng hửng quá, có phần tiếp theo không vậy?
Tác giả thật có tài đánh vào trí tò mò của con người đọc mà. Hơ hơ