Tôi không chắc tôi muốn viết cái này, mà thực ra tôi cũng không chắc bạn muốn đọc những gì tôi sắp viết nữa cơ. Thế đấy. Nhưng tôi không thể không viết được, hoặc ấy là điều tôi nghĩ. Đại khái là tôi vẫn phải viết. Vì đấy là cái chết của bạn thân nhất quả đất của tôi cơ mà. Tôi rầu bỏ mẹ khi viết những dòng này. Ôi, tôi xin thề đấy.
Tóc Jee không còn kiểu ngắn cũn cỡn như thằng con trai nữa. Jee đã quyết định sẽ nuôi nó dài ra, “cho nữ tính.” Đấy Jee nói như thế đấy. Nữ tính. Tôi đến chết mất. Như thể ngàn lời đánh giá về cái sự ăn mặc unisex của người ngoài cuối cùng cũng ăn vào da thịt nàng các thứ, cho dù nàng luôn quả quyết rằng nàng “không quan tâm đến dư luận.” Căn bản là Jee vẫn mặc váy đều. Nữ tính. Tôi thật đến chết mất. Nhưng nói chung thế là tóc Jee đã dài quá vai một tí, và nó cứ cong cong. Jee thề là nó tự nhiên. Tức là nàng không hề uốn iếc hay làm gì cả. Nàng thường khởi sự phân bua về chuyện tóc tai mỗi khi ai hỏi nàng đi uốn ở đâu. “Ôi nó là tóc tự nhiên cơ mà. Tớ chả làm gì nó cả.” Nàng nói điệu tự hào phết.
Jee không gầy, ôi thậm chí không mũm mĩm nữa mà là béo ịch ra đấy. Nàng không bị béo phì nhưng nàng bị béo. Nàng không bao giờ than thở ra mặt nhưng nhìn nàng đã biết không gì vui. Con gái. Đàn bà. Ngoại hình. Tôi đến chết được. Jee cá tính. Tôi đang khen nàng đấy. Nàng biết cách ăn mặc có phong cách vì nàng quan niệm đấy là một cách tôn trọng người đối diện. Tức là bất cứ ai nhìn vào nàng. Nàng biết nhiều thứ. Tôi thích nàng phết. Vì nói chuyện với nàng cứ thích thích.
Jee yêu đời và lúc nào cũng cười. Đấy. Cứ thấy nàng tôi lại vui trong ruột. Tôi thề đấy. Nhưng tôi không yêu nàng. Điều này tôi cũng xin thề.
Jee là một đứa vui vẻ và bình thường như thế đấy. Chắc chắn không có lý do gì để nàng phải tự tử cả. Chẳng ai tự tử khi cuộc đời của người ta cứ vui nhộn và đầy màu hồng thế này. Nhưng Jee đã tự tử. Bằng cách nhảy từ tầng 30 của một tòa nhà hôm nàng đi uống cafe một mình. Nàng đã gọi cho tôi 15′ trước khi nàng nhảy. Tôi biết vì tôi đã thấy cuộc gọi nhỡ.
Tôi thật không muốn viết gì nữa.
Đoạn tôi nghe tin từ nhà Jee. Đáng lẽ điều tôi phải làm đầu tiên là đến ngay bệnh viện. Ngay lập tức. Nhưng tôi đã không. Tôi gập máy điện thoại và ngồi bệt xuống sàn nhà. Tôi thề tôi không nhớ làm sao tôi mò đến được cái máy tính và mở iTunes cho chạy bài “So Far Away.” Của Avenged Sevenfold, nếu bạn không biết bài hát tôi đang nói đến.
“Never feared for anything.
Never shamed but never free.
A laugh that healed the broken heart with all that it could.”
Suy nghĩ của tôi thôi thuận theo một trình tự logic các thể loại mà ngày thường nó luôn theo. Ngay cả lúc tôi kể cho bạn nghe điều này. Thế nên hãy tha thứ cho tôi nếu mọi thứ cứ rối tung lên. Bạn thân nhất quả đất của tôi vừa qua đời ấy mà.
“Không bao giờ sợ hãi điều gì. Không bao giờ nhục nhã nhưng cũng không bao giờ tự do.”
“Một nụ cười đã hàn gắn lại một quả tim tan vỡ với tất cả những gì nó có thể.” Ôi tôi dịch dở bỏ mẹ. Thật đấy.
Nhưng đoạn tôi bắt đầu nhớ lại những ngày đầu tiên tôi biết Jee. Ôi lẽ ra tôi đang phải ở bệnh viện.
.
Đoạn một chiều tôi ngồi cả tiếng ở công viên. Tôi vừa bỏ học, chán chường cảnh trường lớp với một mớ thằng không quan tâm gì nhiều hơn bạo lực. Rằng thì là tôi ngày nào cũng bị chúng vác xác vào phòng vệ sinh nam và dầm cho đến khi nào tôi ói ra mớ tiền cho chúng nó. Tôi thề là tôi vô cùng ghét cái trường đấy. Tôi cũng nghĩ như bạn rằng thì là tôi phải đấm trả vào mặt chúng nó vài đấm, vì tôi là nam nhi mà. Nhưng tôi gầy và yếu như sên. Cuối cùng tôi không bao giờ làm được gì.
Nhưng nói chung là tôi đã ngồi ở đấy khá lâu, mặt bầm dí các thứ. Chẳng ai muốn về nhà trong trạng thái này. Tôi cam đoan nếu bạn là tôi bạn cũng mong được đi đến đêm rồi lẻn về nhà như tên trộm ấy. Tôi ngồi đấy phải 3 tiếng là ít. Đoạn tôi tựa đầu lên tay. Tôi không biết nữa nhưng tôi thấy muốn khóc ầm lên. Tôi không biết tại sao tôi lại muốn khóc và cuối cùng là không khóc được. Nhưng tôi cứ ức.
Đoạn có ai đi lại gần, rồi ngồi ngay bên cạnh tôi. Nếu bạn là tôi bạn cũng chả buồn nhìn lên. Tôi chắc đấy. Rồi cánh tay trăng trắng để vào tai tôi chiếc earphone nhỏ xíu, đang vang lên tiếng nhạc không nhỏ mấy.
“Now and then I try to find a place in my mind.
Where you can say,
You can stay awake forever.”
Tôi nhớ hệt những câu đó. Ôi trời tôi cũng không biết vì sao tôi lại nhớ nữa. Chỉ là câu đấy có hơi phần giống tôi, “tìm một chốn trong tâm trí.” Đại khái là vậy. Đoạn tôi nhìn lên, cô bé tóc ngắn vừa đưa cái earphone sát vào tai tôi ấy, cô ấy cười mỉm thay lời chào.
– Tớ ngồi tít bên kia.– Cô bạn bảo, tay chỉ về cái ghế phía đối diện chỗ tôi.– Cậu ngồi ít ra cũng 3 tiếng rồi đấy, tớ thấy cậu hơi chán nên sang nói chuyện một tí. Cậu không phiền chứ?– Cô ấy lại cười mỉm.
Tôi thực ra không chắc là tôi đang muốn gặp ai, hoặc muốn ai nhìn thấy tôi trong bộ dạng này. Nhưng trong lúc cô đơn nhất, có lẽ ai cũng muốn được ai đó tìm thấy. Tôi cứ lấy đấy làm lý do, rồi đáp:
– Không, tớ không phiền. Tớ đang hơi chán. Bài cậu đang nghe là gì đấy?
– “So Far Away” của Avenged Sevenfold. Tớ cực ghiền nhóm đấy. — Mắt cô bạn sáng rực lên. Trời ạ. Âm nhạc có thể làm mắt người ta trông như ngọn hải đăng thế đấy.
– Cậu nghe Rock ah? Cậu là con gái mà. –Tôi thề tôi là một thằng ngu. Tôi không hiểu vì sao lại hỏi nàng như thế, nhưng rồi tôi vẫn hỏi. Bạn thường sẽ thấy làm lạ khi con gái ghiền Rock. Tôi thề đấy.
– Ôi trời, thì có sao. — Cô bạn chỉ bảo thế rồi khởi sự hát theo điệu nhạc. Duy cô ấy toàn hát sai lời.
Thật buồn cười. Tôi biết thế. Tự dưng tôi thấy nhẹ lòng. Tức là tôi không tức tối gì lũ chó ở trường tôi nữa, tôi cũng không phiền mà nghĩ tới cái trường lắm bạo lực kia nữa. Tôi cứ nghe cô bạn mới quen ở công viên này đang hát khe khẽ bằng một giọng điệu lạc tông, quên lời. Tôi chỉ biết mình chẳng nghĩ cái mẹ gì nữa.
.
Viết đến đây thì tôi muốn khóc nấc mất. Cảm giác nhớ lại một kỉ niệm không bao giờ xảy ra nữa, và cái người ta từng ở trong kỉ niệm ấy với bạn không còn tồn tại nữa, hơn cả người ấy lại vô cùng quan trọng với bạn nữa. Tôi thề đấy là một cảm giác vô cùng tởm. Đoạn tôi thấy buồn mửa bỏ mẹ.
.
Đoạn Mr.Shadow đã hát đến này:
“Lived the life so endlessly.
Saw beyond what others see.
I tried to heal your broken heart with all that I could.”
Tôi đã khóc òa ra. Ý tôi là vào cái đêm Jee mất.
Sau sự kiện ở công viên, tôi và cô bạn kia trở thành bạn. Cô ấy là Jee. Chúng tôi thường gặp nhau ở công viên rồi đi cafe tám chuyện. Tôi thề là tôi thích nói chuyện với Jee. Nàng thú vị bỏ mẹ. Tôi đang khen nàng đấy. Tôi thân với Jee khá nhanh chóng, phần vì tôi ít bạn. Tôi kể cho nàng nghe rất nhiều thứ và tôi cũng thích nghe nàng kể nhiều thứ nữa. Ôi tôi chẳng hiểu đếc gì tình bạn. Có thằng lớn lên với tôi từ nhỏ ấy mà không thân bằng cô nàng tôi vừa mới quen được vài tuần. Thật buồn cười nhưng thành thật là tôi bắt đầu hơi tin vào duyên phận. Ôi tôi đến chết mất.
Hôm đấy chúng tôi cũng lại gặp ở công viên, rồi khởi sự đi đến quán cafe quen thuộc. Nàng bắt đầu kể nhiều thứ, kiểu buồn buồn và hơi u ám. Điệu vừa kể nàng vẫn cố gắng cười.
– Dạo này mày lắm chuyện thiếu vui nhỉ? — Ôi cái cách nói của tôi nó không ra cái thể thống mẹ gì. Tôi xin thề.
– Ừ. — Nàng chỉ đáp thế, rồi uống một ngụm trà. — Mà tao sợ, nếu tao cứ ít vui như này bạn bè tao sẽ đâm chán và bỏ tao sạch mất.
Tôi thề, nàng trông âm u không thua gì trời sấm sét các thứ.
– Mày mà cứ thế có khi thế thật. — Đoạn tôi đáp.
– Mày cũng sẽ bỏ tao nếu tao như thế này ah? — Nàng hỏi. Bỏ mẹ. Nàng bắt đầu hiểu sai vấn đề mất rồi.
– Không. Tao sẽ không bao giờ bỏ mày. Ôi trời ơi mày đừng nghĩ như thế có được không?
– Nhưng mày vừa nói còn gì. Tức là nếu tao cứ như thế này thì TẤT CẢ mọi người sẽ bỏ tao. Mày vừa nói thế còn gì.– Nàng nhấn mạnh chữ “TẤT CẢ” làm tôi giật mình. Jee ít khi nào như thế này. Ôi tôi nói ít chứ thực ra đây là lần đầu tiên. Tôi cuống bỏ mẹ. Tôi thề đấy.
– Không. Ý tao không phải là thế. Tao sẽ mãi ở cạnh mày. Ôi trời ơi, mày đừng hiểm lầm tao. — Tôi cuống bỏ mẹ, thật.
Rồi tôi bắt đầu nói chuyện với nàng điệu chậm rãi, cố gắng lý thuyết hóa để câu chuyện giản đơn và có vẻ không mang tính tiêu cực cứt gì. Nàng lắng nghe. Ôi tôi thề là nàng lắng nghe những gì tôi nói mà. Rồi đoạn nàng gật gật cái đầu, ra hiệu nàng hiểu những gì tôi đang nói. Thế rồi nàng cười. Lúc trước khi về, nàng trông sáng sủa hơn một tí.
.
“I tried to heal your broken heart with all that I could.” Tôi đã cố che chở lấy Jee mà. Tôi đã cố để không thằng chó đẻ nào có thể làm đau nàng mà. Mặc dù tôi không yêu nàng như là người ta yêu rồi cưới nhau, nhưng tôi đã cố bảo vệ nàng mà. Những lời đấy cứ vang vọng trong đầu tôi đoạn tôi khóc nức nở. Ôi tôi thề là tôi không thể nào dừng mấy giọt nước mắt chó đẻ đấy lại.
Từ sau hôm chúng tôi nói chuyện trên ở quán cafe, Jee trở lại vui vẻ và hưng phấn như bình thường. Không. Phải nói là hưng phấn hơn nữa. Nàng cười suốt. Điệu chuyện gì cũng làm nàng cười. Tôi thề là như thế vì tôi đã kiểm tra việc ấy bằng cách nói những câu đùa vô cùng đơn giản. Bình thường nàng sẽ bảo tôi: “Mày đùa ngu thế mà cũng bắt tao cười à. Đợi tí tao nhờ đứa nào cù léc tao đã.” Nhưng sau chuyện ấy thì nàng cười suốt. Điệu yêu đời thấy lạ.
Rồi 3 tháng sau. Nàng nhảy từ tầng 30 xuống.
“Will you stay?
Will you stay away forever?”
Jee sẽ ở lại với tôi chứ. Hay là Jee sẽ xa rời tôi mãi mãi? Đoạn nghĩ đến đến đấy, tôi nằm lăn xuống đất. Tôi buồn mửa kinh khủng, và ruột gan thắt lại như bạn vắt một chiếc khăn cho đến khô. Tôi thề nó đau bỏ mẹ.
“How do I live without the ones I love?
Time still turns the pages of the book it’s burned.
Place and time always on my mind.
I have so much to say but you’re so far away.”
Tôi tởm nhất nghe bài hát nào mà câu nào câu nấy đều xoáy vào tim tôi như bạn đem cái khoan mà khoan luôn một lỗ giữa tim tôi vậy. Nhưng tôi không chết. Tôi chỉ đau đớn thôi chứ không chết. “Những chỗ này kia và khoảng thời gian này kia luôn ở trong tâm trí tôi. Tôi có nhiều thứ để nói quá nhưng bạn đã ở xa lắm rồi.” Tôi đã thề là tôi dịch như cứt. Nhưng đấy, đột nhiên tôi thấy có hàng tỉ thứ để nói với Jee đến mức tôi ói thật sự. Ôi tôi ói vì không nói được gì.
Nàng nghĩ gì lúc nàng quyết định nhảy xuống? Nàng gọi tôi để nói gì? Nếu tôi bắt máy thì nàng có nhảy không? Tức là nếu lúc ấy tôi đừng đi tắm mà bắt điện thoại của nàng ấy.
Đoạn tôi nằm lăn ra, không để tâm gì đến mớ bầy hầy tôi vừa nhả ra ngay bên cạnh. Rồi tôi co người lại và khóc mãi. Tôi vẫn đéo biết làm sao để dừng lũ nước mắt chó đẻ này lại.
Đáng lẽ tôi phải nghe tiếp đoạn cuối của bài đấy, tức là bài “So Far Away” ấy. Vì Jee thường nhấn mạnh rằng nàng muốn tôi nhớ đoạn sau nhiều hơn. Nào là:
“Sleep tight, I’m not afraid.
The ones that we love are here with me.”
và các thứ khác.
Nhưng tôi đau bỏ mẹ. Và tôi không ngừng khóc được. Đọan tôi nhớ Jee.
Zi Nguyen
Fashion Photographer (Website: zinguyen.com)
Sinh viên trường University of Texas at Dallas