Trong một phòng xử án, thẩm phán Marzuki mang một tâm trạng nặng nề khi phải xử một bà lão bị buộc tội ăn cắp sắn.
Bà lão tường trình rằng do gia cảnh nghèo, con trai đang lâm trọng bệnh, cháu trai nhỏ dại đang đói, nhà không còn gì có thể bán được nên bất đắc dĩ bà mới phải đi trộm sắn.
Tuy nhiên, ông quản lý vườn sắn kiên quyết đòi có một sự trừng phạt theo luật pháp dành cho bà.
Vị thẩm phán đọc xong bản luận tội, thở dài và nhìn bà lão nói: “Xin lỗi bà! Tôi không thể không tuân thủ luật pháp. Pháp luật vẫn là pháp luật. Vì thế, tôi kết án bà có tội. Bà phải nộp phạt 1 triệu Rupi, nếu không bà sẽ phải ngồi tù hai năm rưỡi.”
Bà lão gục mặt xuống đau khổ đến nghẹn lời.
Bất ngờ, vị thẩm phán cởi mũ, đặt vào đó một số tiền và tuyên bố: “Nhân danh công lý tôi cũng tuyên phạt mỗi người trong phòng xử án này 50 ngàn Rupi, bởi vì các bạn sống trong thành phố này lại để cho một gia đình phải chịu đói, dẫn đến hậu quả người bà phải đi trộm thức ăn về nuôi cháu trai của mình.”
Chiếc mũ được chuyền xuống bên dưới và nhiều người (kể cả ông quản lý vườn sắn) đã tự nguyện “nộp phạt” cao hơn số tiền quy định. Kết quả, số tiền lên đến 3,5 triệu Rupi, đủ để giúp bà lão nộp phạt và trang trải cho những khốn khó trước mắt của gia đình.
Bình Minh (st)