Một mình, một bát, một mâm
Một li, một cốc, âm thầm, lẻ loi.
Ngoài thềm, nắng ghé qua chơi.
Lá vàng xao xác, gọi mời mùa đông
Buồn lòng, ra ngó vào trông
Bạn thì vẫn có, mà không thấy tình*
Con tim chẳng chịu lặng thinh
Bứt tung lồng ngực, tự tình với thu
Thèm nghe một tiếng chim gù
Tiếng gà trưa, tiếng mẹ ru thuả nào
Nhớ nôn nao, nhớ cồn cào.
Bờ tre, giếng nước, hàng rào mùng tơi
Nhớ hoài cái thuả rong chơi
Nhớ nơi sơ tán, một thời đạn bom.
Nửa đêm đi kéo vó tôm
Mót khoai, mót lúa, thổi cơm, quét nhà
Cả ngày nhớ mẹ, vào ra.
Ráng vàng ráng đỏ, tưởng ma cà rồng
Ra đầu núi đứng ngóng trông
Thắt lòng, ngộ nhỡ mẹ không trở về
Bên đường liệu có tăng-xê**?
Ngăn bom Mỹ trút, mẹ về bình yên?
Lời ru, câu hát mẹ hiền
Thấm qua gian khổ, dệt miền yêu thương
Theo con mấy chục năm trường
Gập ghềnh nhung lụa, thiên đường khổ đau.
Từng lời mẹ hát, ca dao
Bện thành nỗi nhớ, ngọt ngào, đắng cay.
Trời thu trong vắt như say
Bình yên, một thoáng, nhớ ngày đạn bom.
Phương Nguyễn
17/11/2014
*Lấy ý trong bài “Ra ngó vào trông” -Dân ca quan họ Bắc Ninh
** Hầm trú ẩn cá nhân thời chiến tranh.