(Sinhvienusa.org) Trên trang facebook cá nhân, bạn Cơm Hến, một du học sinh tại Boston đã chia sẻ kinh nghiệm quý giá về việc đòi lại công bằng khi bị chủ nhà bắt nạt, có ý định quỵt tiền. Giải pháp của bạn Cơm Hến có lẽ cũng là bài học đáng tham khảo cho hàng ngàn du học sinh khác. Ban biên tập sinhvienusa.org xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc:
(Cơm Hến) Tiếng Anh gọi chủ nhà là landlord quả không sai. Nhất là ở cái xứ Boston ni, nhà cho thuê mắc đắng mà khi mô cũng thiếu nhà, dư người đi thuê.
Ông bà chủ nhà mô có nhà ngon là thường rất kiêu, toàn làm hàng làm giá với người đi thuê. Đi thuê nhà mà giống như đi mua thịt với tem phiếu phải lạy lục mậu dịch viên rứa!!
Chủ nhà cũ của mình là cảnh sát tuần tra. Bởi rứa lúc thuê được nhà của ổng, mình lấy làm yên tâm lắm. Cảnh sát thì phải đàng hoàng chơ, đã rứa lại nhìn đường đường thế kia.
Hic, té ra cùi thôi rồi. Đẹp trai, cao to, phong độ, lại nhiều tiền, mà răng keo rứa không biết. Lại còn cái kiểu thấy mình lúc đầu có vẻ lơ ngơ thỏ thẻ, mới từ Việt Nam qua, đề nghị cái chi chính đáng cũng run rún rụt rè, nên ổng làm tới. Lúc nào nói chuyện với mình cũng sửa cái giọng bề trên, mần như hỏi cung rứa. Mình thây kệ, có quá nhiều chuyện để lo hơn là phải để tâm tới ổng. Mình ứng xử khi mô cũng tử tế hết mức có thể, trước hết là để cho bản thân mình thoải mái. Cơ mà cái ông ni ổng nhiều lúc chày bừa, làm sai luật; mà hễ mình góp ý, kêu ổng nên làm theo đúng luật của bang là như ri, như ri… thì ổng toàn cao giọng “theo luật, tao có quyền…” Luật của ổng chắc luật rừng, toàn cố tình diễn sai luật theo ý ổng rồi đem ra dọa mình. Mỗi khi mình đính chính là vâng, theo luật là thế này thế này, mời bác đọc qua văn bản kèm theo… thì ông mới im. Nhiều lần ổng làm quá rồi, nhưng mà mình cũng chưa khi mô “giới thiệu” với ổng là tui, tui đây hí, trước tui cũng làm hãng luật, tư vấn luật cho người ta hí, chứ không phải là cái con mọi mô từ thế giới thứ hai thứ ba chi đó mới qua, mà theo ý ông hẳn là thiếu hiểu biết lắm rồi ông bắt nạt mô nở. Mình thấy không cần thiết, giới thiệu rứa nghe như dọa người ta, lên gân lắm. Kệ để ổng lên mặt.
Nhưng mà cái lần ni, cái món tiền đặt cọc nhà cả bạc ngàn của người ta, cả mình lẫn roommate email đòi năm lần bảy lượt, roommate còn gửi cả thư tay bằng văn bản này nọ, ổng vẫn lặn không sủi tăm. Không thèm trả lời email lấy 1 câu. Trời ơi cái thời đại chi rồi mà tính cọp của người ta ngon lành rứa? Cảnh sát ở Mẽo quốc hẳn hoi mà làm ăn rứa à? Đợi dài cổ ngỗng không xong, mình bèn lại phải làm cái email nhẹ nhàng, dẫn luật với bác. Ngọt nhạt rằng, bác ơi, theo điều abc khoản xyz luật def là bác không nên rồi [hừm, sai tòe loe toét loét, đáng bị ăn phạt lâu rồi]. Mấy bữa ni em đòi bác trả security deposit thôi mà bác không trả, quá hạn từa lưa rồi; thôi thì tiện đây em đòi luôn khoản interest 5% của security deposit mà chiếu theo luật bang Massachusetts là bác phải trả cho tụi em hàng năm, mà lâu ni em còn lơ không đòi bác đó. 5% của 3 năm cũng mấy trăm đô của người ta chứ ít mô. Chừ trả hết 1 thể đi hí.
Bỏ nhỏ thêm cái nữa, à bác này, em không phải luật sư được cấp bằng ở Mỹ, cơ mà ở Việt Nam em tuy ngu si dưng cũng có mần tư vấn luật mấy năm đó, nên bác khỏi lo về khả năng đọc hiểu, diễn luật và áp luật của em bác nhé.
Chào thân ái và quyết thắng bác, xin bác nhớ cho em viết thư này đầy thiện ý, không nên được hiểu sai là em hăm dọa kiện cáo. Cơ mà nếu có chút chi không được hoan hỉ ở đây, ấy chính là có một sự thất vọng và thiếu kiên nhẫn nhè nhẹ của em (Please know that this email is sent with good will, and in no way should be interpreted otherwise. If there is any negativity about it – I’ll be honest with you, it is a little bit of disappointment and impatience.)
Đó, đã không muốn bỏ nhỏ là mình không ngu như bác í tưởng đâu, mà ai vẻ bác cứ ép mình. Mà đã bỏ nhỏ 1 cái, là cái con chim chiềng chiệng hút bóng tháng ngày bỗng liệng về ngay. Bác chủ nhà đẹp trai kẹo kéo trả lời thư mình trong vòng 3 nốt nhạc. Rằng thì là, ơ ơ cứ tưởng nhân viên của bác làm rồi cơ đấy! Mình cũng không muốn ép người quá đáng, giữ tí thể diện cho bác í, nên chỉ nhẹ nhàng rằng, bác về bác bảo nhân viên bác trả tiền ngay cho bọn em nhá, cách tính như sau nên ra số tiền như này, vân vân và vân vân.
Thiệt tình, có một tí kỹ năng và kinh nghiệm tra cứu luật nhiều lúc cũng lợi lắm. Nhất là hắn cho mình cái tự tin đem luật ra choảng nhau với mấy người quen thói bắt nạt người khác, hoặc là bọn lừa đảo. Ở bên Mỹ ni thì không thiếu chi bọn suốt ngày chực chờ lừa người ta, người ta đặt hàng trên mạng một lần, hắn có số thẻ tín dụng là cứ rứa tự động ship hàng bắt mình trả tiền, mặc dù trước khi mua đã lên google đọc review và fraud report chán chê mê mải, dò cái Terms of Agreement của tụi hắn trước khi nhấn trả tiền muốn đỏ con mắt rồi.
Muốn hắn trả lại tiền hả? Cứ chuẩn bị tinh thần là mất hàng đống tiếng đồng hồ từ ngày ni qua ngày khác, và hắn sẽ trốn mình như hủi rứa, cho tới khi mô mà khách hàng nản quá, đành tặc lưỡi “Thà mất tiền còn hơn mất chừng ni thời gian và công sức!”. Dọa kiện khơi khơi à, hoặc nó lơ mình, hoặc nó làm cái thái độ: “Mi cứ kiện đi, cóc sợ! (Tau biết thừa mi không đời mô bỏ ra chừng nớ tiền với thời gian mà thuê luật sư tư vấn chỉ để kiện tau cái vụ cỏn con ni, he he!)”. Bởi rứa, dọa cũng phải có thế, chơ không thì chả xi nhê chi với các bạn lừa mặt dày cả thước.
Mình bị mấy lần như rứa, và qua quá trình tìm hiểu cũng thấy thiên hạ không ai đòi được tiền, càng không liên lạc được với customer service của các bạn lừa. Ai nấy tức phun phì phì.
Bèn email và gọi điện, bạn không nghe máy thì mình để lại lời nhắn, rằng: Bạn à, hành động của bạn vi phạm luật này kia khoản ni nọ, theo luật sẽ bị phạt chừng ni chừng nớ… Và tóm lại là, tui đã rất bức xúc, tui sẽ report cụ thể case ni với Consumer Protection Bureau, bạn sập tiệp và bị truy cứu hình sự ngay tuần sau luôn, bạn tin hông. Mí cả cho bạn biết thêm là tui có legal training và đã practice law nên sẽ giải quyết vụ ni nhanh thôi (nhớ nổ to thêm tí nữa, kiểu như tui là luật sư về lãnh vực [pằng pằng chéo chéo, sấm nổ đùng đoàng].
Ui chời, lần mô như lần nấy, ngay ngày mai thôi là các bạn lừa gọi điện xin lỗi xin phải, em kính cẩn dâng chị toàn bộ số tiền tụi em đã lấy của chị. Đồng thời, chị cứ giữ hết tất cả số hàng tụi em đã ship đi ạ. Kể cả hàng tụi em đang ship dù chị không order, chị cũng cứ giữ tự nhiên.
Quá đã!
Thôi, kể lể rứa xong rồi. Kết lại một câu, ở mô cũng rứa, ní nuận cứ phải có cơ sở, cãi cọ cứ phải có quy định, có luật pháp. Mình đem luật ra cãi thì không những mình không bị mất tiền, bớt bị lừa, mà trong nhiều tình huống khi ở trên cái đất nước “như mơ” ni thì còn giúp mình khỏi bị cái tâm lý ấm ức “Biết tui không tiền không thế, tui qua đây từ cái nước kém phát triển, nên mấy người nghĩ tui ngu mấy người bắt nạt tui hả! Để đó tui về tui… méc mẹ tui, mấy người chết cho coi, huhu!”
Mà tất nhiên, trước khi đem luật ra cãi nhớ tra cứu cẩn thận tí nghen. Chứ nổ đùng đoàng mà trật lất là quê nguyên cục!
Bài đăng trên Facebook của tác giả, bạn đọc có thể xem tại đây