Đến gần và nắm tay
Ta đi trong im lặng
Gió biển mặn gió núi lạnh
Nước suối mát bầu trời trong
Trải túi trải lòng
Nằm cạnh chia nhau hơi ấm
Nắng và gió và cát và sóng
Ta đi trên bờ Tây không nguôi nhớ bờ Đông
Đến gần và nhìn thẳng
Chúng ta những kẻ lưu vong
Như cây bứt gốc như chim đày viễn xứ
Nước chưa mất sao lòng ta đau khổ
Đất chưa cằn ta đã kịp hoang vu
Đến gần và nhìn kỹ
Ta gần nhau hơn ta tưởng rất nhiều
Ta cần nhau hơn ta nghĩ bao nhiêu
Một lời hát gió đưa một bóng chiều sóng vỗ
Lý do duy nhất ta chưa khóc là vì ta xấu hổ
Đến thật gần và thấy
Ta còn sống còn tự do
Mỗi niềm vui là một mầm chiến thắng
Nói cho cùng sự thống khổ chỉ là điều chúng ta quen chịu đựng
Ngày trở về phỏng có ích gì
Nếu chúng ta đổ vỡ và cô đơn? (*)
California – Savannah, U.S.
4/8-16/8, 2012
Bút Chì
__________
(*) Ý của nhà văn Eduardo Galeano trong “Nhật kí lưu vong”, bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn: http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=8875