Một ngày của nó không giống như một ngày của những người bình thường khác, bắt đầu từ sáng hoặc sáng sớm và kết thúc về đêm. Một ngày của nó không xác định…
|
Một cộng đồng người Việt luôn cởi mở và sẵn lòng giúp đỡ nhau
Chuông reo, chẳng biết đang là ban ngày hay ban đêm. Nó lồm cồm bò dậy khi con mắt vẫn còn đỏ hoe, cay xè. Nhấc cái bàn chải, nó quệt qua quệt lại vội vã. Hôm nay nước lạnh quá, nó chợt nhớ ra là tháng này tích góp mới chỉ đủ đóng tiền nhà, tiền điện, còn gas thì mới bị cắt hôm qua. “Thôi để mấy bữa nữa đóng vậy, chịu khó dùng vài hôm nước lạnh cũng chẳng chết được”. Nó vứt cái bàn chải trở lại cốc loong coong, vã nước lên khuôn mặt hom hem vì thức đêm, thậm chí nó còn không có thời gian để mà nhìn lại khuôn mặt mình lúc này. Nó đang làm cho một công ty chuyển phát nhanh mà cánh du học sinh hay nói vui với nhau là làm “cửu vạn”, rồi cũng tranh thủ đảo qua bên nhà máy cơm hộp để kiếm thêm. Ở bên chuyển phát nhanh nó làm ca đêm một tuần bốn buổi, những buổi còn lại thì làm ở bên kia. Ngày nào cũng vậy, làm đêm về tới nhà cũng 8 – 9 giờ sáng… Thời gian ngồi tàu từ chỗ làm về nhà, nó tranh thủ chợp mắt. Lắm hôm ngủ quên bị tàu đi quá ga, giật mình tỉnh dậy, bắt tàu quay lại… và, nó về tới nhà muộn hơn mọi ngày. Rẽ qua cửa hàng tạp hoá 24h mua cái bánh mỳ và chai nước, nhai nháo nhào rồi uống cái ực, thoả mãn no nê và đánh một giấc ngủ khoảng 3 tiếng đồng hồ. Hôm nay lên lớp mà nó quên chưa chuẩn bị bài, cứ hết mỗi tiết học là lại gục đầu xuống bàn ngủ, mặc dù giờ nghỉ giữa mỗi tiết chỉ có chưa đầy chục phút. Nghe thầy giáo gọi đến tên là giật bắn cả mình…
Ở lớp, có nhiều đứa đi làm triền miên, mệt quá nên chúng cũng hay nghỉ học. Nó thuộc loại cố gắng và có sức khoẻ, mà đôi khi mệt quá cũng chẳng muốn đến trường. Tan học, nó lại vội vã khoác balô về nhà, vứt cái “bịch” rồi chạy lại vớ lấy nồi cơm mang đi cắm, lát ngủ dậy mới nấu thức ăn. Nó cũng mới chỉ ngủ được có 3 tiếng, giờ tận dụng cũng được khoảng 1 tiếng rưỡi nữa. Vừa đặt lưng xuống chợt nhớ ra phải gọi điện về nhà. Hôm qua nghe thấy đứa em gọi điện sang nói mẹ nó đang ốm.
– Alô…. Đầu dây bên kia nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
– Mẹ không sao đâu, ở nhà có mọi người rồi con đừng lo. Con ở bên đó phải biết tự chăm sóc cho mình nhé? Dạo này học hành thế nào? Có khoẻ không con?
Nghe mẹ hỏi, mắt nó rưng rưng nhưng giọng điệu thì vẫn vang lên đanh thép:
– Con khoẻ, ở bên này mọi thứ đều tốt lắm mẹ ạ! rồi sụt sùi với lấy hộp tissue. Nó khóc ư? Một thằng đàn ông khóc? Nó vốn không phải là một đứa yếu đuối, chỉ vì tình cảm bị dồn nén nên nó bật khóc cũng đâu có gì là lạ. Nó cũng như mọi người, cũng biết tủi thân. Dù sao cũng chẳng có ai, nó chỉ kịp nói thêm vài lời:
– Mẹ đừng lo, con tự biết lo cho mình mà… với lại ở bên này chẳng thiếu thứ gì. Mẹ nhớ ăn uống cho mau lành bệnh nhé!
Nó cúp máy vội vã. Lần này thì sịt soạt to hơn. Ngẩng mặt lên trời buồn bã… giờ nó cũng đi ăn cơm rồi lát nữa đi làm. Như vậy là tốt rồi, bạn nó, có đứa sang đến tháng thứ 3 vẫn chưa có việc, tiền ăn thì hết nên phải vay nó để ăn uống tạm mà không muốn báo về nhà, sợ bố mẹ phải lo. Tháng này cũng hết hạn ở ký túc, không biết chúng nó sẽ ở đâu?
Ăn xong cũng gần đến giờ phải đi làm, nó lại xách cái balô rảo bước ra ga tàu… Ga ngày nào cũng đông, họ cúi mặt bước đi mà chẳng ai chạm vào người ai. Một phút bâng khuâng, nó thấy mình lạc lõng giữa dòng người vội vã. Nhưng rồi cái cảm giác đó cũng lướt qua rất nhanh và nó lại tiếp tục những bước đi hối hả. Nó ngồi trên tàu và bắt đầu nghĩ về tương lai, phải nghĩ sao khi lại sắp phải đóng tiền học. Sau còn phải lo cả tiền để học tiếp Đại học nữa, nó ôm đầu nhăn nhó. Nhưng nghĩ về gia đình, nghĩ về mẹ, nó vững tin hơn và tiếp tục công việc cho một ngày vội vã. Bởi, trên mảnh đất phồn hoa này cũng đang còn rất nhiều người như nó, vẫn phải tự lo cho cuộc sống của mình…
Minh november (du học sinh Nhật Bản)/Báo Đại Đoàn Kết
|