…hay những chia sẻ về một trải nghiệm Couchsurfing đáng nhớ ở Singapore và Malaysia.
Tất cả khởi đầu từ một buổi chiều mệt nhoài ở văn phòng, tin nhắn báo chương trình vé máy bay giá rẻ và lời rủ rê “đi không?” của cô bạn. Khoảng thời gian suy nghĩ ngắn ngủi vừa đủ cho một cái tặc lưỡi “Ừ, đi thì đi!”
Khatib
Theo chỉ dẫn của một người bạn trên couchsurfing, bọn mình bắt bus 858 đến bến Khatib trong lúc “traveling light ” của Joel Hanson vọng ra từ headphone.
Ở đó, chúng mình đã gặp Jason – cậu bạn người Sing gốc Hoa chỉ vừa mới quen cách đây vài phút. Ba đứa đi lanh quanh nhìn ngắm cuộc sống của người Sing vào thời điểm ban mai, gọi món ăn đặc trưng địa phương rồi học cách gọi Kopi (cà phê theo cách gọi của người Mã Lai) cho đúng cách.
MC Donalds
Trong một tiệm thức ăn nhanh sau những lớp kính dày, nhịp điệu của nỗi nhớ nhà tăng dần đều theo mỗi giọt mưa rơi. Làm sao gánh vác được ước mơ đi du lịch bụi khắp nơi, khi chuyến đi gần xịt này cũng đủ làm chúng mình muốn rơi nước mắt?
Nhắn tin cho Jason, anh bảo ở đâu thì ở yên đấy.
Hai bộ mặt méo máo như sắp khóc của 2 đứa cứ khiến Jason cười hoài. Lúc về tới SG Traveller Hostel, chúng mình tình cờ gặp một đoàn du học sinh Việt Nam ở đây. Thật ấm lòng. Tiến trình “lấy lại tinh thần” diễn ra tuần tự với việc được tắm nước nóng, hít hà mùi sữa tắm ngạt ngào thơm và lắng nghe giai điệu “We’ve only just begun” của Selena Jones. Khi thực sự biết mình đã được trở về căn phòng chia chung hai cô bạn người Đức, được thoải mái nằm lăn ra chăn ấm đệm êm, hai đứa như được sống lại. Bọn mình bảo nhau: “Jason đích thị là món quà mà hai bà mẹ hay lo ở hai đầu đất nước vận nội công mang đến cho bọn mình rồi”.
Calvin
Theo chỉ dẫn của anh chủ nhà trọ, bọn mình sẽ sẽ đến Golden Mile Complex để mua vé bus đi Malaysia. Trên đường đi bộ tìm đường ra GMC, hai đứa gặp một anh chàng galant tên Calvin, người đã sẵn sàng lội bộ cùng đi một quãng xa để dắt bọn mình đến đúng nơi cần đến. Trước khi tạm biệt, anh chàng còn để một lời chúc chuyến đi tốt lành ở lại.
Berjaya Times Square
Rõ ràng là chuyến xe đã diễn ra theo một cách hết sức tốt đẹp, thậm chí còn có tiết mục nghe “Good felling” của Flo Rida với volume cực đại. Chỉ đến khi đã đặt chân đến Malaysia, mọi lo lắng mới thật sự bắt đầu.
Điện thoại chỉ còn 20% pin. Mình vội vàng nhắn 3 tin cho ba người: David, Mostafa và một người chị tên Phương, người quen của bạn đồng hành của mình, rồi tắt máy để tiết kiệm pin.
7:00pm. Bus thả hai đứa trước Berjaya Times Square khi trời đã nhá nhem tối. “Giờ mình phải đi đâu?” là câu hỏi lớn của khoảnh khắc đó.
9:00 pm. Điện thoại vẫn im lìm. 2 đứa quyết định vào trong Berjaya Times Square lòng vòng chờ tin nhắn của chị Phương. Tìm được quán ăn Thái ở cuối đường 2 đứa tấp vào ăn lấy ăn để. 20′ sau, anh chàng Mostafa người Ai Cập quen qua couchsurfing gọi bảo đang ở trước Berjaya chờ. 20’ sau đó, bọn mình lại nhận được cuộc gọi của David đến đón ba đứa tới khu China Town.
11:00 pm Cả máy của mình và Mostafa chỉ còn 5% pin, đành nhắn hú hòa một tin trên Facebook cho chị Phương, không ngờ chị trả lời lại và tỏ ra rất lo lắng cho bọn mình. Chị bảo số điện thoại mà tụi mình cố gắng liên lạc chiều giờ là số sai. Vì điện thoại chỉ còn 1 Ringit nên mình đành mượn máy của Mostafa gọi cho chị Phương. Từ chỗ chị đến Kuala Lumpur mất khoảng chừng 60’, nhưng trời đã khuya và Malaysia về đêm thì không an toàn chút nào… Uống nốt cốc Kopi to sụ, mình vừa nhắn tin cầu cứu Jason tìm giúp địa chỉ hostel tin cậy, vừa nhìn những dãy lồng đèn hoa đỏ bay trong gió mà lòng rối bời, không biết đêm nay sẽ ra sao?
Chuyến xe đêm
12 giờ khuya. Kuala Lumpur về đêm thật đẹp. Trên xe, David đang mở Mirrors – bài hát mình rất thích, còn cả đám cứ lẩm bẩm hát theo. Những nỗi âu lo theo gió bay xa. Mặc cho hai đứa bọn mình nằng nặc sẽ ngồi yên một chỗ đợi chị Phương đến, mặc cho mình lý luận “nhìn tụi mình nhỏ con vậy thôi chứ anh hùng lắm”, cả David và Mostafa vẫn đòi chờ cùng (dù cho Mostafa quá mệt do đi từ 6h sáng đến giờ còn David thì đã hút đến điếu Marlboro thứ 6 trong đêm).
Cuối cùng cũng gặp được chị Phương, bọn mình tạm biệt David, Mostafa bằng những cái bắt tay và lời hẹn gặp lại không xa ở Việt Nam.
Cuối cùng cả hai cũng được tắm táp thơm tho và ngủ trong chăn ấm đệm êm. Thở phào vì cũng qua một ngày dài và đánh một giấc thật say mà không hề biết rằng, ở một đất nước khác, có kẻ lòng dạ rối bời lo lắng cho hai cô gái ngốc nghếch ở Malaysia.
“Yesterday once more”
Sau một ngày rong rủi khắp nơi ở Malaysia cùng chị Phương và anh bạn trai người Malay, anh chị đưa bọn mình ra bến xe về lại Singapore. Chị Phương nói, thấy hai đứa đi mà chị cũng muốn đi vì cuộc sống ở Malaysia khiến chị cảm thấy nhàm chán quá. Ôm chị một cái thật chặt với lời hứa có dịp sẽ ghé thăm chị, lòng tự dưng lại thương người chị đồng hương vô cùng.
Bỗng dưng trên hành trình về Sing thấy nhớ da diết những con đường xanh mát rợp bóng cây và những nỗi niềm thân thuộc. Phải rồi, cái cảm giác ấy chỉ có khi nhớ về nhà. Ừ, cảm giác cứ như được về “nhà” vậy.
Lên xe hai đứa không nói gì với nhau, chỉ có giai điệu “Yesterday One More” phát đều trong headphone. Mỗi đứa một tâm trạng, cứ thế nhìn ra ô cửa kính xe bus, lần lượt đếm những dãy đèn vàng lần lượt lùi dần. Đến chiếc đèn thứ 24 thì màn hình điện thoại hiện lên cái tên Jason Low, nhưng do sóng điện thoại yếu nên chẳng nghe chẳng nói được gì. Cả 2 sim Malaysia và Singapore của bọn mình đều hết tiền nên không gọi lại được. Cảm thấy bất lực, cảm giác cái sự ngốc nghếch của mình đang khiến người khác phải lo lắng
ChinaTown
Ăn sáng ở Golden Miles Complex xong, bọn mình lại vác balo lên và tiếp tục cuộc hành trình đến China Town. Sau khi lang thang hết dãy phố bán quà lưu niệm, mồ hôi nhễ nhại, hai đứa ghé chùa Răng Phật nghỉ chân. Chùa được thiết kế và bày trí theo kiểu Mandala, thể hiện quan niệm “ vũ trụ vạn vật “ của nhà Phật và mang nhiều nét kiến trúc gợi nhớ đến lịch sử nhà Đường (Trung Quốc). Thật may mắn, hôm đó cũng là ngày diễn ra một lễ lớn của chùa, mỗi người tham dự sẽ được phát một cuốn kinh Phật và từ trang 106 trở đi sẽ có phiên âm dành cho người nước ngoài. Trong mùi trầm hương đặc trưng của chùa, những lời nguyện cầu từ nhiều thứ tiếng cứ thế vang vọng. Mình cũng đã có lời nguyện cầu bằng tiếng Anh của mình.
Tụi mình rời chùa khi mặt trời đã lên cao. Lúc đi ngang qua một buồng điện thoại công cộng, mình nảy ra ý định gọi cho Jason thông báo về việc chúng mình đã về Sing an toàn, và tối nay sẽ lên máy bay về Việt Nam. Sau hồi chuông thứ 2, đầu dây bên kia bắt máy. Không để mình giải thích câu nào, cậu hỏi về nơi tụi mình đang ở và hẹn nhau ở bến tàu điện Chinatown sau 20 phút.
Jason
Y hẹn, Jason đã tới lúc mình đang ngồi bệt ở bến MRT và cắm cúi viết postcard. Anh xuất hiện, mỉm cười và ngồi xuống cùng mình. Cả hai đứa chẳng nói với nhau câu nào, chỉ cùng nhau ngồi ngắm từng đoàn người ra vào MRT hối hả. Jason luôn là thế, luôn mang đến cảm giác bình an đến dễ chịu.
Trên tàu điện ngầm, Jason nảy ra ý định dắt bọn mình đi ăn Noodle. Anh nói ở Clarke Quay có một nhà hàng nấu món này cực ngon. Vừa nói xong, bọn mình lại lấy máy tính ra bấm để quy ra tiền Việt như mọi khi. Jason gạt đi, bảo là nhà hàng đang trong thời gian khuyến mãi nên mọi thứ đều được giảm giá. Chỉ cần nghe đến discount là mặt mũi cả hai sáng rực. Jason lắc đầu cười.
Từ Santuka Restaurant nhìn xuống khu Clarke quay thật đẹp, nắng trải dài trên dòng sông Sing thơ mộng. Quả thật là noodle ở đây rất ngon, những sợi mỳ mềm, dai vừa đủ và nước soup thì ngọt cay, nhưng vẫn giữ được hương vị thanh thoát.
Mải mê nói chuyện, bọn mình bị Jason bí mật tước mất quyền thanh toán. Cuối cùng, bọn mình không thể biết được liệu nhà hàng hôm đấy chả có chương trình discount nào không, hay tất cả là dự tính từ trước của anh chàng.
Vì có tiết dạy lúc 4h chiều nên Jason không đi cùng tụi mình ra sân bay được. Anh lần lượt ôm mỗi đứa một cái với lời hẹn gặp lại một ngày không xa. Ba đứa mình đứng im lặng nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào. Im lặng nhưng đều hiểu rằng khoảng thời gian kia quá ngắn cho một chuyến đi, nhưng là đủ dài để làm nên một tình bạn không đầu không cuối như của bọn mình.
***
Cuối cùng mình đã về lại với Sài Gòn xe xe cộ cộ, mùi sữa tắm thơm thơm và bộ pyjama với quen quen. Được cuộn mình trong chăn nệm êm ái, thầm nghĩ đúng là không đâu sướng bằng Việt Nam của mình.
Mà khoan đã, có tin nhắn viber của anh chàng mà bạn cũng biết là ai đó.
“Tối nay anh đi dự party của đứa bạn tổ chức, cái party mà anh kể em nghe đấy. Nếu có em ở đây thì đã đi cùng anh rồi. Anh về sớm vì chẳng thích tí nào, nhạc to và bar thì tối. Về sớm và nhắn tin với em thế này vui hơn…”
Khoảng cách giữa hai đất nước chênh nhau một giờ đồng hồ, cách nhau một giờ bay, giờ đây chẳng còn nữa.
Sài Gòn, 21/11/2013
Thảo Amy/Hotcourses.vn
Bài gốc có thể xem tại đây.