Bài dự thi Hành Trình nước Mỹ 2
Tác giả Phạm Việt Dung – Thành Phố Berkeley, California
- Link bình chọn bài viết tại website
- Link bình chọn bài viết tại facebook
- Bài viết khác cùng chuyên mục
Berkeley những ngày cuối tháng tư và đầu tháng năm, nắng chói chang và trời mát dịu. Trẻ con đã có thể mặc áo cộc tay và quần đùi đi ra đường. Người ta chào đón mùa hè đang đến bằng cách xếp hàng đông nghịt trước các hàng kem và hoa quả xay nhiều mùi vị. Mùa hè luôn là một cái gì đó rất hứng khởi trong tôi, bằng nhiều cách.
Vẫn nhớ những ngày còn háo hức chuẩn bị sang vùng đất mới này, đã có người hứa với tôi “nơi đó quanh năm là mùa thu”. Chắc nhiều người sẽ buồn cười với khái niệm “mùa thu quanh năm” tại Berkeley. Nhưng không thể phủ nhận về bầu trời xanh ngắt và rất nhiều nắng nơi đây, Bất chấp những ngày mưa tháng 12, tháng 1 dầm dề. Bất chấp những ngày đông sương mù xám xịt thì những ấn tượng để nhớ về mảnh đất này vẫn là những ngày tràn ngập nắng, trẻ con chạy nhảy quanh công viên và hải âu bay lững lờ bên những bờ biển.
Tôi vẫn nhớ như in cảm giác thú vị vào một buổi trưa tháng ba nắng gắt ngồi dưới tán cây trên botanical garden tìm kiếm lũ dâu tây đang lấp ló chin, nắng xuyên qua tán cây rậm rạp trên đầu và nhảy nhót khắp mặt đất. Đã có lúc tôi cảm thấy yêu một trưa hè nóng nực như thế, yêu cái mùi ngai ngái ẩm ướt của cỏ cây và đất hòa quyện với nhau đầy quyến rũ như thế, yêu cả cái cảm giác đất ẩm mềm trên bàn tay tôi, gần gũi đến khó để có thể gọi được tên. Và trên đầu thì lá xanh vẫn đang rung rinh một màu lấp lánh trong nắng
Tôi cũng vẫn nhớ cả những bữa trưa ngẫu hứng cùng bạn chồng. Đỗ xe trên Laurence Lab, nhìn xuống cả vùng vịnh San Fran xa xa phía trước. Nắng rất nắng, gió cũng rất gió. Bạn chồng nhìn tôi đầy tự hào hỏi “đẹp không???” Bản thân tôi thì rất buồn cười mỗi khi bạn chồng tự hào kiểu khoe khoang như thế, cảm giác giống một cậu bé đang giơ một món đồ chơi mà mình yêu thích khoe người bạn thân. “Đẹp” tôi đã trả lời như thế và thoáng thấy sự mãn nguyện trong đôi mắt của người ngồi bên cạnh.
Dù gì thì, Berkeley đã mang lại cho chúng tôi rất nhiều kỷ niệm. Tôi tìm thấy trong đó những trải nghiệm và tình yêu của riêng mình cho mảnh đất này, như những buổi tình nguyện trên botanical garden, những buổi tối ngồi đọc sách chờ bạn chồng tan làm trong haft price book, hay những lần ngắm nhìn công chúa nhỏ của mình chơi đùa trong công viên. Tôi cũng tìm thấy trong đó những chia sẻ về cảm xúc và trải nghiệm với bạn chồng, như những bữa ăn trưa ngoài trời đầy ngẫu hứng cùng nhau, những buổi chiều đi bộ ra chỗ gửi xe và bất ngờ bắt gặp mùi hương hoa sữa trên đường Shattuck, hay những tối muộn trở về sau mỗi lần tiệc tùng, lái xe trên những con phố tĩnh lặng của Berkerley mà thấy sao giống lắm những con đường Hà Nội về đêm.
Radio thì vẫn đang hát những bài hát cũ xưa:
“Hà Nội ơi…
Mỗi khi long xác xơ,
Tôi vội vã trở về lấy cho mình dù chỉ là chút bóng đêm trên đường phố quen,
Dù chỉ là môt chiều sương giăng lối cũ…”
Tôi thì biết mình sẽ nhớ mảnh đất này nếu có ngày phải cách xa…