Julie Davis, người đã có mặt trên một chuyến bay di tản từ Sài Gòn, Việt Nam tới Seattle, Mỹ trong “chiến dịch không vận” năm 1975, đã chia sẻ câu chuyện xúc động về chuyến đi tìm về nguồn cội của cô vào năm 2003.
30 năm sau đó, Julie đã trở lại Việt Nam để tìm trại trẻ mồ côi, nơi cô từng sống sau khi chào đời.
Nhưng người hướng dẫn viên nhiệt tình của Julie đã kiên nhẫn hỏi mọi người về một bà sơ có tên là Emilienne.
Julie biết tới Sơ Emilienne thông qua các tài liệu do tổ chức nhận con nuôi cung cấp. Nếu không có Emilienne chăm sóc, Julie có thể đã không còn sống để có mặt trên chuyến bay rời Sài Gòn. Nhưng trước khi trở lại Việt Nam, Julie không nghĩ sẽ tìm thấy Emilienne, vì cho rằng bà có thể đã chết hoặc rời đi nhiều năm trước.
Bà nắm lấy tay Julie không buông. Những ký ức của năm 1975 hiện lên trong bà như thể mọi chuyện vừa mới xảy ra hôm qua.
Theo lời kể của Sơ Emilienne, Julie được đưa tới trại mồ côi từ bệnh viện. Khi đó, cô bé vẫn còn nguyên dây rốn, và mẹ của cô rất yếu. Sơ cắt dây rốn cho cô bé và đặt cho cô họ Nguyễn.
Sơ Emilienne mong muốn một ngày nào đó bà sẽ được sống với Julie tại tu viện. Bà nói sẽ giúp Julie tìm việc làm. Julie cảm thấy ấm lòng khi nghe lời tâm sự này.
Sơ Emilienne tỏ ra xúc động hơn Julie nhiều bởi có thể bà có quá nhiều điều để nhớ. Sơ khi ấy đã trưởng thành và đó cũng là một thời kỳ bi tráng trong lịch sử Việt Nam. Phải tạm biệt tất cả những đứa trẻ tại trại mồ côi và trải qua những nỗi đau của chiến tranh hẳn không phải điều dễ dàng với bà.
Khi chia tay những đứa trẻ mồ côi, Sơ Emilienne đã bật khóc và nói rằng bà không thể rời đi. Bà nói còn quá nhiều những đứa trẻ ốm yếu bị bỏ lại – những đứa trẻ không đủ sức khỏe để trải qua một chuyến bay dài. Sơ không thể bỏ rơi chúng.
Julie cảm thấy cô mang ơn Sơ Emilienne rất nhiều. Sơ đã dũng cảm và tận tụy, kêu gọi các tổ chức và chính quyền địa phương trợ giúp những đứa trẻ mồi côi.
“Sơ đã thực sự vạch ra đường đời của chúng tôi và cho chúng tôi một cơ hội. Bà đã sẵn sàng hi sinh cơ hội đó của mình”, Julie nói.
Julie và Sơ Emilenne đã trao đổi địa chỉ email và hứa viết thư. Sơ cũng mong được xem ảnh của Julie thời niên thiếu.
Sau bao năm xa cách, Julie muốn tin rằng cô đã có thể thu hẹp khoảng cách về cuộc sống và văn hóa giữa hai nước. Khi tạm biệt Sơ Emilenne, Julie đã không giấu được nỗi buồn, vì cô biết có thể còn lâu mới có thể quay trở lại, không biết khi nào.
Trong nhiều năm, Julie đã sống trong mặc cảm. Cô từng mặc cảm khi là một người gốc Việt, mặc cảm vì là một đứa trẻ môi được nhận làm con nuôi.
“Tôi trở lại Việt Nam để khép lại một chương trong cuộc đời và không nhận ra rằng một chương mới sẽ bắt đầu. Tôi không biết tương lai của tôi với Việt Nam ra sao, nhưng tôi biết trải nghiệm này giúp tôi luôn nhớ rằng tôi là một người Mỹ, được nhận làm con nuôi, và quan trọng nhất là tôi là một người Việt Nam”, Julie tâm sự.
Theo Dân Trí
Xem bài gốc tại đây