Một năm trôi qua thật chậm, khi phải đếm từng khoảnh khắc thời gian mong nhớ con, nhưng cũng thật nhanh khi là cả thời gian hoàn thành một chương trình thạc sĩ….
Không biết cuộc đời mình trôi nổi đến đâu mà đưa mình đến xứ Mỹ này. Ở một năm mà vẫn thấy sao nhiều thữ bỡ ngỡ, sao Mỹ cứ rộng quá, rồi vẫn cứ có cảm giác cô đơn khi trải lòng nhớ về quê nhà. Vân chưa thể quen được văn hóa Mỹ, chưa đủ đểu hiểu về cuộc sống và con người Mỹ, cũng chưa đủ tiếng anh để communicate với họ theo kiểu rất natural như Nhật, mọi thứ dường như mới chỉ đang bắt đầu
Cách đây 1 năm, mình bước chân theo chồng sang Mỹ, để con ở nhà thật là một điều khó khăn nhất mình từng gặp. Hai tháng đầu tiên, đên cái là đi học luôn, mỗi ngày ngồi trên lớp nghe giảng, giống như một mớ thịt nặng trĩu ngồi xụ trong lớp, ko hiểu gì thầy giáo nói luôn, ôi tiếng anh, cả lớp chỉ một mình mình là sinh viên quốc tế, một con bé Asian lọt vào xứ gọi là 100% kiểu Mỹ, ko chút diversity nào, mình cũng ko thể follow discussion trong lớp, mà discussion là một phần quan trọng của học MBA, học từ thầy, học từ bạn. Vậy là mỗi ngày đi học, là một ngày nặng trĩu nỗi buồn, mỗi lần bước đi, là mỗi bước nhớ con. Mình thường đi bộ đi học, đấy có lẽ là giây phút thư giãn nhất, nhưng cũng là lúc nặng lòng nhất, khi mà cứ vừa đi vừa mếu, vừa nhớ con, vừa thấy cuộc sống sao khó khăn quá, chỉ muốn escape mà không được. Lại thêm áp lực nữa, nếu kỳ hè ko được kết quả tốt, thì cũng ko có hi vọng học bổng, vậy là số tiền dành dụm của mấy năm trước mà để cúng hết cho trường đóng học phí thì thật không đành. Vậy là mỗi ngày, cứ cafe, cặm cụi đọc sách 3h đêm. Mọi người đi du học, bạn bè mình ở châu Âu, Úc, thấy chụp ảnh liên tục đi chơi, còn mình thì mấy tháng chưa được khai sáng văn minh để ra lượn quanh đấy. Cái town đẹp, nhưng cũng ko có gì chơi lắm, nên có khi lại tốt để chỉ tập trung vào học. Sau 2 tháng, chồng bất ngờ nhìn mình, “sao em rụng tóc nhiều vậy”, em gầy đi bao nhiêu, đúng, chắc phải đến 5kg, thế là thôi đẻ xong khỏi phải giảm cân cũng tự giảm. Nhưng cái vụ rụng tóc, làm mình giật mình với sức khỏe của mình khi mà lo nghĩ và stress nhiều quá. Đến lớp học không thu lượm được gì, chỉ ở nhà đọc sách thôi, tự hiểu đến đâu thì hiểu. Mà cũng buồn đời vì cái tiếng anh của mình lắm, bao nhiêu năm dùng tiếng Nhật quen, tiếng anh chả quen viết, mà từ thuở bé chưa gặp ông Tây nào để nói chuyện mà cải thiện kỹ năng nói, cũng chưa quen với hình thức thi của Mỹ, thật sự đôi khi mình cảm giác cái gì đấy quá sức. Nếu có con bên cạnh, đôi khi nhìn cái sự ngây thơ đáng yêu của con, cũng sẽ có phần bớt stress, nhưng xa con nửa vòng trái đất, dù mỗi ngày alo về nhìn con là nức nở. 2 tháng đấy trôi qua thật kinh khủng, nhưng cũng thật may mắn, khi có chồng bên cạnh, và cũng hiểu, oh, người cùng đi với mình trên con đường đời thật quan trọng biết bao….Và rồi cũng đến ngày thi final exam cho kỳ summer, bị 1 điểm B cho cái môn toàn thuyết trình mới viết lách (cũng may mà ko bị đúp ^^), và điểm A cho môn thống kê, đc 100 điểm thi cuối kỳ mà ko thể tin được, từ trước h mình đi học đại học có bao h được 100 điểm đâu. Hôm sau đấy cũng nhận được tin mình được học bổng hỗ trợ học phí, ôi thế là tiết kiệm được bao nhiêu xiền, đùa chứ cái xứ Mỹ này đi học đắt bỏ xừ, bỏ hết cả tiền ra mà trả tuition là mình thấy hơi bị tiếc, và rồi nghỉ hè ngắn ngắn, hai vợ chồng đi Chicago…
Kỳ fall lại bắt đầu, mình học 4 môn, trong đấy có 2 môn về financial accounting, học vô cùng hay và rất đáng đồng tiền bát gạo, còn 2 môn còn lại marketing và môt môn viết lách nữa, cũng xoàng. Bước vào kỳ tự nhiên thấy hình như nghe tiếng anh tốt hơn thì phải, đến lớp hiểu bài hơn, nhưng vẫn chưa chịu chủ động phát biểu, đôi khi mình hiểu nhưng gì thầy nói, có ý kiến, nhưng không biết dùng tiếng anh thế nào để diễn tả cho đúng. Vào kỳ một cái là học nặng, cứ bài tập triền miên, thế là cứ học học học, cả tuần và cả cuối tuần, cuộc sống của mình cứ boring như thế, buồn lắm, mà ko biết chia sẻ cùng ai. Nói chuyện với bạn lớp, vẫn chưa đủ hiểu khi các bạn nói đùa với nhau hay dùng tiếng lóng nói chuyện, vẫn ko tham gia đươc với kiểu nói chuyện của các bạn í, mà khi mình nói các bạn cũng ko đủ patience để nghe, vậy là lại tiếp tục im lặng. Mình cũng hiểu điều này, vì nếu mình nói chuyện với một con bé mà mãi nó ko hiểu, thì mình cũng bực, chưa kể các bạn miền nam lại ko diversity như miền bắc, nên cũng khó khăn khi nói chuyện. Và những cái shock sự khác biệt về văn hóa, đôi khi mình cảm thấy lạc lõng vô cùng, mình cứ ước ao mình hiểu được câu chuyện của các bạn nói, có lẽ mình sẽ thấy lớp học và cuộc sống fun hơn. Mình yêu nước Nhật cũng có lẽ vì mình hiểu tiếng Nhật và văn hóa Nhật, còn Mỹ vẫn có cái gì khoảng cách xa quá….Rồi vẫn là những tháng ngày nhớ con tràn đầy, đến lớp thì đực mặt ra ngồi ko nói chuyện với ai, cuộc sống vẫn khó khăn về tinh thần như thế, và tất cả những chuyện này, bạn chồng cứ phải lắng nghe, khổ thân bạn ^^
Thanksgiving về thăm Việt Nam thăm con những ngày ngắn ngủi. Mình vẫn thấy có một sự kỳ diệu tại sao mình sinh con đúng ngày Thanksgiving November 26th, mặc dù đau đẻ 2 hôm trước đó, dường như con là món quà thượng đế tặng bố mẹ, ngày sinh của con là ngày tất cả người Mỹ quây quần đoàn tụ với gia đình. Mẹ cũng đã kịp về dự sinh nhật con, và những gì mẹ thấy, con trai của mẹ lớn hơn, biết nói leo lẻo luôn mồm và vô cùng đáng yêu. Mẹ cũng thật bất ngờ là 6 tháng xa nhau, con nhớ mẹ vẫn như ngày nào mẹ còn bên cạnh. Mẹ về một cái là bà ra dìa, sorry bà :D, mẹ đi đâu con cũng đi bên cạnh, con đang đá bóng, mà cứ mắt trước mắt sau không thấy mẹ đâu là lại đi tìm mẹ. Cứ nhớ lại những khoảnh khắc đấy, mà một người mẹ không dám nhìn mặt con để tiếp tục ra đi, nuốt nước mắt vào trong, thực sự là khó khăn nhường nào, tất cả những suy nghĩ trong năm qua, mẹ viết vào một cuốn nhật ký cho con, mẹ thấy tiếc nuối vô cùng, vì đã miss một thời gian quan trọng để được nhìn thấy con khi con đáng yêu nhất trong cuộc đời….Chuyến về Việt Nam ngắn ngủi vỏn vẹn 10 ngày, ngày thì chơi với con và đi giải quyết công việc, đêm thì ngồi học để còn trở lại Mỹ đi thi, mẹ đã ko kịp đưa con đi chơi, xem đoàn tàu, vườn bách thú, chắc chắn mẹ sẽ làm everything I can to take you go with your interest sau này
Kỳ mùa đông, mình phải thi một cuộc thi nói tiếng anh, vừa speech, vừa thi kiểu argument và self-defense cái lý lẽ mình đưa ra. Học đến đây cũng đủ hiểu các bạn Mỹ thuyết trình và có kỹ năng nói giỏi như thế nào. Các bạn ấy được đào tạo từ bé kỹ năng nói vô cùng tự tin. Nói thật, mình nói chắc ko đủ tự tin và make sense như một ông bảo vệ của họ. Việt Nam mình cứ chú trọng đào tạo dạy toán và những kiến thức khoa học cơ bản, đôi khi tốt, nhưng nếu không dạy cách nói, cách truyền đạt, thì cái value của mình cũng ko được thừa nhận, và cũng không mang lại hữu ích cho ngươi khác nếu bạn hiểu mà bạn nói người khác không hiểu. Bao giờ cho mình forget được các cảm giác run như cầy sấy khi phát biểu, dù mình biết mười mươi những gì mình suy nghĩ là ok, là đúng, nhưng cái thiếu tự tin trong phát biểu nó làm hạ giá trị của mình nhiều lắm, và cũng chẳng thể attractive với người nghe.
Kỳ mùa xuân đến, mình vô cùng thích một môn là strategic management, học môn này sẽ nâng tầm view của mình hơn nhiều lắm, khi mà nghiên cứu những case thực tế của các công ty, các case này phải mua rõ đắt từ trường Harvard, cũng phải vì người ta mất công sức nghiên cứu mà. Mình có thể quan sát các công ty với những mô hình khác nhau, kiểu công ty bán lẻ thì thế nào, công ty nhỏ lớn thì chiến lược như thế nào mới ok. Một cô người Anh vào dạy, có khá nhiều kinh nghiệm công việc mang vào nên bài giảng rât good. Cũng là lần đầu tiên mình nhận ra sự khác biệt phát âm của tiếng anh Anh và Anh Mỹ, khác nhau nhiều thật í. Kỳ học mùa xuân nhưng vẫn còn lạnh cho đến tận spring break của tháng 3, bắt đầu trời đẹp, ánh nắng chan hòa mỗi ngày làm mình cảm thấy vô cùng nhiều năng lượng cho học tập. Trời lại bắt đầu sáng từ hơn 5h sáng đến 9h tối, chứ ko mù mù như mùa đông hơn 5h đã tối. Một ngày dài hơn và cảm giác làm được nhiều việc hơn. Lớp học enjoy hơn vì hiểu bài hơn. Kỳ mùa xuân cũng là lúc mình bắt đầu xin job, cũng có nhiều chuyện để kể nhưng để lần sau
Hè đến, bước vào kỳ học cuối cùng, học môn economics, sở trường của mình khi đã học ở ngoại thương môn này, sau khi học xong cũng thấy áp dụng được nhiều thứ cho firm hay market vì cách dạy của thầy rất thực tiễn. Hè cũng là thời gian lo lắng visa cho con và chuyển giao công việc. Anyway, kết thúc của MBA với GPA tổng 3.75, done nhé, giờ mỗi ngày mình chỉ năm mơ ngày gặp con….Con bé nhỏ lắm, nhưng rất là power nhé, ai cũng yêu cũng chiều, làm con tạm thời thành tướng trong nhà rồi đấy nhé, sang đây cho con hành xử theo một cách rightway hơn, hi vọng con enjoy với journey của bố mẹ 🙂
Lê Thị Hà
Oxford, Mississippi