Đại học là nơi mà bất cứ ai trải qua 12 năm đèn sách cũng mơ ước được vươn đến. Nhưng trong câu chuyện ý nghĩa này người con đã quyết định dừng lại ước mơ của mình để chăm sóc cho mẹ. Sẽ có nhiều người chỉ trích, cũng sẽ có nhiều người cảm thông, nhưng tất cả ai lướt qua câu chuyện này có lẽ sẽ hiểu cho ước muốn của người con, ước mong được đỡ đần mẹ càng sớm càng tốt.
Các bạn sẽ nghĩ con bị bệnh khi có suy nghĩ: “đi thi đại học lại không mơ ước sẽ được vào học đại học”.
Mẹ cũng sẽ chửi mắng con khi con nói rằng, ‘mẹ ơi, con vui quá, con trượt… đại học rồi’. Trong ánh mắt tràn trề hi vọng của mẹ đã rưng rưng lệ, mẹ chờ câu nói vui quá, vui quá tức là đỗ đại học. Nhưng không, con đã trượt rồi…
Con đã khóc, khóc nức nở trong lòng mẹ khi được mẹ ôm con. Vòng tay ấm của mẹ, người mẹ già đã cặm cụi vì con bao năm tháng qua, con không biết còn được như thế này đến bao giờ nữa. Mẹ biết không, khi mẹ bước sang tuổi 60 là chuỗi ngày dài con dằn vặt với suy nghĩ, con phải làm gì cho mẹ. Con sẽ làm thế nào để kiếm được nhiều tiền, để có thể tiết kiệm, tích cóp và hàng tháng mang về biếu mẹ một khoản tiền mà do chính tay con kiếm được. Con lo sợ mỗi ngày tóc mẹ bạc thêm, da mẹ nhăn nheo thêm và hàm răng mẹ lại rụng thêm vài chiếc nữa. Mẹ giống bà, răng mẹ đã rụng nhiều, mẹ ăn đã khó rồi. Con chỉ ước đi kiếm tiền, kiếm được một khoản tiền mới để có thể thay cho mẹ hàm răng giả, mẹ ăn uống sẽ dễ chịu hơn nhiều. Mỗi lần nấu thức ăn rắn, mẹ khó nhai, con lại bảo đi đun lại nhưng mẹ cười, “không sao đâu con ạ, mẹ quen rồi, con cứ ăn đi”.
Những lúc như thế, nước mắt con lại rơi, con chỉ ước mình làm được việc, mình giàu có thì mẹ đâu phải vất vả vì con.
Bố mất sớm, một mình mẹ tần tảo nuôi con khôn lớn thành người. Ngày mẹ lấy chồng, mẹ đã nhiều tuổi. Con là niềm hi vọng duy nhất của mẹ. Ba mẹ chỉ có mình con, thế mà bố bị bệnh, một tay mẹ chăm sóc con thành người, một tay mẹ chăm ba ốm đau mà không oán thán một lời. Không có thứ tình cảm nào thiêng liêng hơn tình cảm mẹ con, không có thứ tình nghĩa nào giá trị và đáng trân trọng hơn tình vợ chồng. Con đã học được điều đó từ cuộc sống của chính gia đình mình, mẹ là người tuyệt vời nhất thế gian.
Khi con học hết cấp 3, ngày ngày mẹ động viên con học thật tốt để ôn thi đại học. Con học không quá giỏi, nhưng để đỗ vào một trường đại học, chắc cũng không quá khó nếu như con có điều kiện ôn luyện và thật chăm chỉ. Lúc nào mẹ cũng động viên con, mẹ bảo con rằng, “nhất định con phải đỗ vào đại học, con phải học hành thành tài, sau này ra đời có công ăn việc làm ổn định, rồi còn sẽ có thể kiếm được tiền, lúc đó mẹ mới yên tâm được”. Những giọt nước mắt lăn trên má mẹ, mẹ cố giấu nỗi buồn, sự vất vả, nhưng con hiểu. Con là con của mẹ, từng lời mẹ nói như thấm vào tâm can con.
Cái nắng của mùa hè như thiêu như đốt, con và mẹ vẫn cặm cụi ngoài đồng cắt lúa để mau chóng về không bị cảm nắng. Nhiều khi con thấy mồ hôi mẹ vã ra, mẹ mệt nhọc gánh từng gánh lúa. Có khi lội ruộng còn xiêu vẹo, con lại chạy lại đỡ mẹ, con sợ mẹ ngã. Con luôn dặn mẹ “người lớn tuổi bây giờ ngã một cái là khổ lắm mẹ ạ, nên mẹ phải giữ gìn sức khỏe, con không muốn mẹ tham việc như thế. Có gì mẹ con mình đỡ đần”. Mẹ cười xoa đầu con, chỉ cần như thế thôi là con hiểu, mẹ yêu con biết nhường nào. Bố mất, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống. Con đã học hết cấp 3, đã lấy đi bao mồ hôi nước mắt của mẹ, bây giờ con lại phải vào đại học, mẹ đã nói với con như vậy vì đó là cánh cửa mà mẹ nghĩ, nó sẽ mang lại cho con hành trình tương lai tốt hơn…
Con không thể nói với mẹ rằng, con không muốn học đại học vì nhà mình không có tiền. Nếu con nói như vậy, mẹ sẽ giận con lắm. Mẹ chẳng phải đã nói với con là phải kiên trì sao? Mẹ à, nếu như con vào đại học, con có thể sẽ đi xa, sẽ không còn ở bên cạnh mẹ nữa, và con cũng phải nhận tiền của mẹ hàng tháng. Mẹ làm gì để kiếm ra tiền đây? Con sợ lắm, khi không ở bên cạnh mẹ, con không biết mình có thể làm được gì không? Con sẽ nhớ mẹ quay quắt, sẽ khóc lóc vì không được gối đầu vào tay mẹ mỗi đêm. Mẹ ơi, mỗi trận mưa mẹ đều đi bắt cá rô, mỗi ngày nắng mẹ đều đi bắt cáy ghi người ta gặt mùa. Rồi mẹ còn đi cấy thuê, gặt thuê để chắt chiu từng đồng. Nếu con vào đại học, mẹ sẽ vất vả hơn nhiều. Con làm sao yên tâm ngồi ở giảng đường…?
Con còn nhớ, có lần mồ hôi mẹ vã ra như tắm, mẹ tụt huyết áp, nôn thốc tháo, con đã sợ hãi thế nào, khóc lóc inh ỏi. Con chạy đi gọi bác sĩ, về tới nhà may mẹ không sao. Khi đó, con lo lắm mẹ à. Nếu như con không có nhà, mẹ lại bị những trận ốm như vậy, ai sẽ là người chăm cho mẹ đây? Từng ngày từng tháng, con sợ mất mẹ vô cùng…
Mẹ có hiểu cảm giác của con lúc này không mẹ, thật khó nói mẹ ơi! Con muốn được như bạn bè, cũng muốn đỗ đại học, cũng muốn có tương lai nhưng con lại sợ mẹ khổ. Và cứ như thế, con bị giằng xé giữa việc cố gắng và ngừng lại. Con không muốn đi thi vì sợ mình sẽ đỗ. Nhưng nếu con cố tình làm bài xấu đi, khi nhận được điểm, mẹ sẽ đau lòng nghĩ rằng, con đã không vì mẹ. Con phải làm sao đây? Trái tim con như có ai đó bóp nghẹt, nhìn mẹ ngủ, giấc ngủ sâu sau một ngày mệt nhọc, con thấy thương mẹ biết bao nhiêu. Nước mắt con trào ra, con sợ mẹ sẽ gánh thêm con, rồi mẹ sẽ già đi nhanh hơn nữa, và con sẽ càng ngày càng ít cơ hội được gần bên mẹ.
Mẹ của con, con yêu mẹ biết nhường nào, giống như tình yêu của mẹ dành cho con vậy. Khi con lên mạng xem kết quả thi đại học, con đã khóc. Mẹ ơi, con khóc vì cảm xúc đan xen lẫn lộn. Con không đỗ, con đã trượt đại học, vậy mà con lại khóc vì vui, vui nhiều hơn buồn mẹ ạ. Con đã cố gắng vì mẹ nhưng lại nhụt chí khi nghĩ đến những chuỗi ngày vất vả chỉ có mình mẹ phải gánh chịu. Con đã làm cái việc mẹ mong muốn, đi thi, và bây giờ con không đỗ… Dù sao con cũng ghi được một số điểm khá. Nếu thực sự con quyết tâm hơn nữa, chắc con sẽ làm được điều mẹ mong mỏi. Chỉ là cái cảm giác ấy cứ giằng xé tâm can con.
Hôm nay con báo tin cho mẹ, con mong mẹ đừng buồn. Ai đó đã nói với con “đại học không phải là cánh cửa duy nhất” để con người ta có thể có bước tiến trong tương lai. Con sẽ cố gắng bằng một con đường khác. Con sẽ chăm chỉ làm việc, kiếm tiền và làm giàu bằng những công việc chân tay, rồi dần dần, con có thể sẽ trở thành một người làm nghề thành thạo. Như thế có được không mẹ? Nếu như con đỗ đại học, con sẽ mất 4-5 năm xa mẹ, con sẽ không được ở bên mẹ mỗi ngày. Mẹ có già đi, gầy đi, yếu đi, con cũng không thể biết được. Rồi ra trường, nếu như mọi thứ không may mắn, chắc gì con kiếm được công việc tốt mẹ ơi.
Con sẽ dành 4 năm học đại học để tu chí làm ăn, bằng công việc mà con lựa chọn, dù đó là công việc của một đứa mới chỉ học hết cấp 3. Con không tin, chỉ có đại học mới là con đường tương lai duy nhất. Con buồn vì có những đứa trẻ ở cùng thế hệ của con, khi có cha có mẹ đầy đủ, khi điều kiện gia đình quá tốt, quá khá giả lại tìm đến cái chết chỉ vì không đỗ đại học. Họ thật có lỗi khi làm việc đó, vì họ mới là người không biết trân trọng sự sống mà cha mẹ đã ban cho, họ không biết thương những người ở lại.
Con dù sinh ra trong một gia đình nghèo khó, ngày ngày ăn cơm rau mắm, kiếm đồng tiền từ việc đồng áng nhưng con còn có mẹ và con tự hào về mẹ. Con không oán thán, không trách cứ ai đã cho con không được như bạn bè. Vì với con, mẹ là tất cả trên đời này… Mẹ đừng buồn vì con trượt đại học mẹ nhé, con sẽ làm việc, chăm chỉ, để mẹ có thể tự hào về con. Con chỉ muốn được ở bên mẹ, dành thời gian chăm sóc mẹ và tất nhiên, những đồng tiền đầu tiên con mang về sẽ chính là từ bàn tay lao động chân chính của con. Con tin, đại học là cánh cửa tương lai của nhiều người nhưng không phải ai bước vào cánh cửa ấy cũng có tương lai nếu như họ thực sự không biết mình nên chọn con đường nào để đi.
Hãy yên tâm về con mẹ nhé. Con trai yêu của mẹ!
Theo Lặng nhìn cuộc sống
Xem bài gốc tại đây