Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với tôi. Hôm nay là ngày tôi tốt nghiệp đại học Duke, một trong những trường đại học tốt nhất trên thế giới, và là nơi mà trong suốt 4 năm qua tôi đã có nhiều cơ hội để theo đuổi những ước mơ, sở thích, khám phá thế giới và khám phá cả chính bản thân mình.
Ngày hôm nay cũng rât đặc biệt bởi vì bố tôi đang đứng ở bên cạnh tôi ngay tại khuôn viên trường Duke này. Để được như vậy, bố tôi đã phải trải qua chuyến hành trình thử thách nhất cuộc đời mình. Đều đặn trong suốt 50 năm qua, cuộc sống của ông chỉ vỏn vẹn từ nhà lên rẫy và từ rẫy về nhà bất chấp gió sương. Ông biết về thế giới bên ngoài duy nhất chỉ qua chiếc ti vi bé nhỏ. Mỗi mùa hè, bố rất vui khi tôi mời một vài người bạn ngoại quốc về thăm nhà. Ông thường nấu nhiều món ăn cây nhà lá vườn để thiết đãi những vị khách của chúng tôi. Bố thường nói với tôi, nếu có cơ hội như tôi, bố cũng có thể đi chu du vòng quanh thế giới, làm quen thật nhiều bạn bè và học thêm nhiều ngôn ngữ mới.
Khi bố nhận được tin ông có thể đến Mỹ để dự lễ tốt nghiệp của tôi, ông đã rất vui mừng nhưng cũng lại lo lắng. Lo lắng vì đây sẽ là chuyến bay đầu tiên mà ông sẽ đi, chưa kể đây lại là chuyến bay quốc tế. Và ngay cả việc bố tôi không biết nói tiếng Anh càng là một thách thức lớn hơn nữa. Tôi chắc rằng ông không tài nào ngủ được vào đêm hôm đó và nhiều hôm sau nữa. Mỗi cuối tuần khoảng 2 tháng trước chuyến bay, hai bố con lại nói chuyện với nhau về cách thức đi qua hải quan, các dịch vụ khác khi quá cảnh ở sân bay để đảm bảo ông sẽ không bị lạc. Thậm chí ông đã tự mình học thuộc lòng số hiệu các chuyến bay của mình. Cuối cùng thì bố tôi cũng bay, và chuyến bay đó thực sự đã đáng sợ đối với ông. Ông suýt nữa bị lạc và bị lừa tiền bởi một tài xế taxi tại sân bay JFK ở New York. Ông nhắc mãi về chuyện này sau khi đã hạ cánh.
Câu chuyện của bố làm tôi nhớ về 6 năm về trước khi tôi lần đầu tiên bay ra nước ngoài để đi học ở United World College (UWC). Tôi sinh ra và lớn lên tại một ngôi làng nhỏ ở Tây Nguyên. Từ nhỏ tôi đã luôn mong muốn khám phá thế giới bên ngoài. Một ngày nọ, tôi tình cờ đọc được thông tin về một học bổng trên một tờ báo, thấy đó là một cơ hội tốt, tôi quyết định nộp đơn ngay. Đó là một thách thức lớn đối với tôi để hoàn thành bộ hồ sơ xin học bổng du học khi mà tôi không thành thạo tiếng Anh vào thời điểm bấy giờ. Thậm chí giáo viên của tôi đã từ chối giúp đỡ vì họ không tin tôi sẽ có cơ hội đạt được học bổng này. Tuy nhiên, điều đó chỉ càng cho tôi thêm động lực và tôi tự nhủ, bỏ cuộc không phải là sự lựa chọn. Tôi đã tận dụng Google dịch và từ điển để tra cứu những từ tôi không biết.
Một vài tháng sau, tôi nhận được lời mời phỏng vấn ở thủ đô Hà Nội và đó là lần đầu tiên tôi một mình đi ra khỏi ngôi làng mình ở. Tuy vậy, lúc đó tôi đã quá háo hức và tò mò mà không còn cảm thấy lo lắng gì cả. Tôi bước vào phòng phỏng vấn phấn khích vì lần đầu tiên được gặp mặt và nói chuyện với người nước ngoài. May mắn thay, tôi đã nhận được học bổng để theo học trường UWC ở Hà Lan. Có lẽ, chuyến đi sang Hà Lan lúc đó cũng đầy thách như của bố tôi bây giờ. Tôi đã gần bị lạc tại Kuala Lumpur vì không hiểu các hướng dẫn ở sân bay. Nhưng những thử thác đó đều xứng đáng cho những điều tốt đẹp tôi may mắn có được sau này. Hai năm học tập và khám phá tại trường UWC đã dẫn tôi đến với đại học Duke.
Tôi nghĩ ai trong chúng ta cũng luôn cảm thấy hào hứng khi được học, tìm hiểu và làm những điều mới lạ. Đối với bố tôi đó là lần đầu tiên học và chơi quần vợt. Ông là một nông dân thuần túy và không quá khó khăn để nhận ra được điều đó. Khác với những gì tôi tưởng tượng, bố tôi không hề quá ấn tượng khi đi thăm khuôn viên của trường. Trường tôi rất đẹp, đến nỗi mà mỗi khi tôi đi bộ tới lớp, thỉnh thoảng tôi lại phải dừng lại ngắm và thưởng thức vẻ đẹp của nó. Bố tôi thì nhìn qua mọi thứ và chỉ nói “ok”. Nhưng ông lại cảm thấy rất tò mò và ấn tượng với việc cột đèn và nhà cửa ở đây được làm từ gỗ, hay cái cách mà mọi thứ đều được vận hành thông qua Internet, những thứ mà ông không tưởng tượng được là sẽ có ở quê nhà.
Tôi cũng đã có rất nhiều khoảnh khắc tò mò và hứng thú như thế trong thời gian ở Duke. Duke không chỉ cho tôi một cái nhìn thoáng qua về thế giới bên ngoài mà còn cho tôi rất nhiều cơ hội để khám phá nó sâu hơn, để học hỏi những điều mới, đi đến những chân trời mới, gặp gỡ nhiều người tốt bụng mà đã truyền cảm hứng cho tôi, bước ra khỏi vùng an toàn và xây dựng những giấc mơ cho tương lai của mình. Tôi cũng mang ơn Duke vì đã chi trả cho chuyến phiêu lưu tới Mỹ của bố tôi, và vì thế đã giúp tôi có thể gặp được người đàn ông chăm chỉ nhất mà tôi biết trong ngày tốt nghiệp trọng đại của mình.
Cảm ơn bố. Cảm ơn mẹ. Cảm ơn người yêu và tất cả bạn bè của tôi, những người đã truyền cảm hứng
cho tôi trong suốt 4 năm qua. Tôi mang ơn tất cả mọi người vì đã giúp tôi đạt được một ước mơ mà bây giờ đang ngày một lớn hơn. Tôi mơ ước được giúp đỡ những người khác, những người mà tôi biết rằng nếu được cho cơ hội như tôi và bố tôi thì sẽ có thể thay đổi cuộc đời của mình. Cuộc hành trình để đạt được ước mơ đó mới chỉ bắt đầu, và tôi tự nhủ với bản thân mình rằng, hãy luôn luôn ước mơ thật lớn, làm việc hết mình, không ngừng tò mò học hỏi, và không bao giờ được bỏ cuộc.
Link bài gốc tại: https://www.facebook.com/quangliendo/posts/985431348171433?__mref=message