• Covid-19
  • Trang chủ
    • Về chúng tôi
    • Cơ sở pháp lý của Hội
    • Tài khoản
  • Tiêu điểm
    • Tin tức
    • Góc Nhìn
  • Học
    • Học bổng
    • Trường Mỹ
    • Tư vấn – Hỏi Đáp
  • Sống
    • Du lịch- Khám phá
    • Thổ địa tại US
    • Vietnamese Midwest Soccer Tournament
  • Tết Việt trên đất Mỹ
    • 2015 – Đón Tết Ất Mùi
    • 2016 – Đón Tết Bính Thân
    • 2017 – I-Chúc Tết
    • 2018 – Mâm cỗ Tết
    • 2019 – Tết yêu thương
    • 2020 – Trang phục đón Tết
    • 2021 – Hương vị Tết
    • 2022 – Về Nhà ăn Tết
  • Cuộc thi Hành trình Nước Mỹ
    • Cuộc thi HTNM-1 năm 2013
    • Cuộc thi HTNM-2 năm 2014
    • Cuộc thi HTNM-3 năm 2015
    • Cuộc thi HTNM-4 năm 2016
    • Cuộc thi HTNM-5 năm 2017
    • Cuộc thi HTNM-6 năm 2018
    • Cuộc thi HTNM-7 năm 2019
    • Cuộc thi HTNM-8 năm 2020
    • Cuộc thi HTNM-9 năm 2021
    • Cuộc thi HTNM-10 năm 2022
  • Vòng Tay Nước Mỹ
    • Vòng Tay Nước Mỹ 1 – Boston 2013
    • Vòng Tay Nước Mỹ 2 – California 2014
    • Vòng Tay Nước Mỹ 3 – Texas 2015
    • Vòng Tay Nước Mỹ 4 – Washington D.C. 2016
    • Vòng Tay Nước Mỹ 5 – New York 2017
    • Vòng Tay Nước Mỹ 6 – Chicago 2018
    • Vòng Tay Nước Mỹ 7 – Boston 2019
    • Vòng Tay Nước Mỹ 8 – Online 2020
    • Vòng Tay Nước Mỹ 9 – Dallas 2021
    • Vòng Tay Nước Mỹ 10 – Washington D.C 2022
  • AVSPUS Symposium
    • Hội thảo Biển Đông-1 năm 2015
    • Hội thảo Biển Đông-2 năm 2016
    • Hội thảo về Chính sách năm 2017
  • Home
  • 2013
  • August
  • 10
  • Hành trình nước Mỹ – hành trình trưởng thành

Hành trình nước Mỹ – hành trình trưởng thành

Hoa Hoang
10/08/201318/05/2016 No Comments
Bài dự thi Hành trình nước Mỹ
Tác giả: Đặng Hà Phương Uyên, B.S in Finance – Suffolk University, Boston, MA
—

“Du học sinh Mỹ” là cái danh hiệu mà ngày bé, cho dù có nằm mơ, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Ngày đó nước Mỹ là một nơi xa xôi mà tôi chỉ nhìn thấy trên Tivi thôi. Đến tận những năm học cấp 3, tôi thấy nước Mỹ gần hơn trong đôi mắt vui sướng của cậu bạn cùng lớp chuẩn bị đi du học và rõ hơn trong những câu chuyện của các anh chị du học sinh đã và đang rất thành công. Bỗng, tôi ước ao mình có cơ hội đặt chân đến nơi ấy, được mọi người gọi là “du học sinh Mỹ” và thỉnh thoảng có thể than thở vu vơ về nỗi nhớ quê hương.

Vậy là tôi đi du học. Chưa hề có một sự chuẩn bị kĩ lưỡng về kĩ năng giao tiếp Tiếng Anh, không rõ sau này mình muốn học ngành gì ở trường nào, và cũng chẳng bận tâm về khả năng tài chính của gia đình. Tôi đi Mỹ, mang theo không gì khác ngoài niềm hăm hở khám phá chân trời mới.

Tháng Tám năm 2009, Sài Gòn tiễn tôi lần đầu tiên xa nhà bằng một cơn mưa tầm tã. Chặng đường bay từ Sài Gòn đến bang Arkansas ngày ấy, tôi không lúc nào ngừng khóc. Bao nhiêu cảm giác sợ hãi, lo lắng ùa về cùng một lúc. Tôi khóc rồi ngủ, khi tỉnh dậy thì lại khóc. Lúc đó tôi đã ước rằng khi tôi mở mắt ra thì chuyến bay của tôi sẽ là chuyến bay về lại Sài Gòn. Mới xa nhà chưa đầy một ngày mà tôi đã thấy nhớ quá đỗi! Tôi hối hận thật rồi, tôi không muốn đi du học nữa!!!

Những ngày đầu ở với gia đình bản xứ thật khó khăn. Họ nói Tiếng Anh với chất giọng vùng quê miền Nam đặc sệt khiến tôi cứ ù ù cạc cạc. Ở Việt Nam tôi học Tiếng Anh cũng không quá tệ, vậy mà sang đây, họ nói tôi không hiểu nhiều, và tôi nói họ cũng chẳng hiểu là bao. Ngay cả việc mua đồ ăn nhanh ở McDonald’s mà tôi cũng phải lặp lại bốn, năm lần nhân viên mới hiểu tôi muốn ăn gì. Những ngày đó trôi qua cứ như ác mộng. Ra đường không dám hỏi, đến trường không dám kết bạn, vào lớp không dám phát biểu, ở nhà với host thì cũng không dám nói nhiều. Mọi người nói rằng tôi trầm tính quá; nhưng họ không biết tôi ít nói là vì tôi sợ và xấu hổ về cách phát âm của mình. Ngoài cú sốc về ngôn ngữ, tôi còn va chạm thêm nhiều cú sốc điển hình nữa là thức ăn, cách sống của người Mỹ, cuộc sống vùng nông thôn hẻo lánh, và phương thức học tập ở trường. Thời gian dần trôi qua, mỗi ngày, nỗi sợ của tôi dần ít đi nhường chỗ cho sự tuyệt vời của những trải nghiệm mới mẻ. Tôi thân thiết và cởi mở với host, kể cho họ nghe về văn hóa Việt Nam, và họ cũng dạy tôi rất nhiều về văn hóa của họ. Tôi đi nhà thờ, chơi Halloween, đi prom, cưỡi ngựa, ngồi xe rơm đi vòng quanh rừng vào buổi tối đầy sao, và còn nhiều nhiều nữa những việc mà lần đầu tiên tôi làm. Chín tháng trôi qua nhanh đến không tưởng. Ngày tôi trở nên yêu vùng quê ấy thì cũng là ngày tôi phải về. Nước Mỹ lần đầu trong tôi lạ lẫm nhưng cũng thật thú vị.

SAM_1737

Hết mùa hè, tôi quay lại Mỹ học đại học. Nước Mỹ không còn là một chân trời lạ lẫm, mà thay vào đó, nước Mỹ là một chân trời của những ưu tư. Tôi chọn học hai năm tại một trường cao đẳng cộng đồng và ở nhờ nhà người thân ở Maine. Lý do chính là để tiết kiệm chi phí. Khoảng thời gian đó, tôi đã được mở rộng tầm mắt quan sát nước Mỹ ở một góc độ khác. Cuộc sống của người Việt định cư không hào nhoáng như cái tên “Việt kiều” của họ. Cuộc sống đó có hiện đại nhưng cũng có hỗn loạn và phức tạp và đầy lo toan muộn phiền như ở Việt Nam vậy. Tôi sống giữa một thế giới nhỏ của người Việt, có phở cho ngày đông lạnh lẽo và bún riêu cho một chiều mưa rả rích, hội Tết với múa lân bánh tét, và những ngày họp mặt gia đình đông vui. Sự cô đơn và nỗi nhớ nhà phần nào được khỏa lấp. Nhưng bên cạnh đó, tôi cảm giác có một áp lực vô hình đang tồn tại. Người Việt ở đây đa phần có ít nhiều ác cảm khi nhìn nhận về Việt Nam. Những ác cảm đó không biết vô tình hay hữu ý mà biến thành những câu gợi ý tôi nên ở lại Mỹ để có cuộc sống tốt hơn. “Việc học ở Mỹ đã tốn quá nhiều tiền rồi, về Việt Nam đến khi nào mới trả lại được cho ba mẹ. Vả lại, đã sang Mỹ rồi, ai lại quay về Việt Nam ở!” Đó là những gì tôi thường nghe được từ những người Việt xung quanh tôi. Tôi biết những gì họ nói không hẳn là sai, nhưng đó không là những gì tôi muốn. Tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ quay về, vì đơn giản, đó là nhà của mình.  Tôi càng cố giữ mình kiên định bao nhiêu, thì càng cảm thấy áp lực bủa vây nặng nề bấy nhiêu. Đôi khi tôi mơ cao, mơ xa để rồi giật mình tỉnh giấc trong cuộc sống dung dị bình thường nhưng hạnh phúc vui vẻ của mọi người. Tôi băn khoăn tự hỏi mình, đâu là cuộc sống mà mình mong muốn?!

Sau hai năm cao đẳng, tôi chuyển xuống trường đại học ở Boston. Nước Mỹ không còn là chân trời của lạ lẫm hay ưu tư, mà nước Mỹ là chân trời để tôi khám phá chính mình. Quanh tôi có rất nhiều các anh chị và các bạn du học sinh Việt Nam. Ngày xưa tôi đã nghĩ rằng du học sinh thì ai cũng giống nhau. Nhưng khi đến Boston, tôi biết tôi đã lầm. Mỗi du học sinh đều mang cho mình một chí hướng riêng, một hoàn cảnh riêng. Nghe được chuyện của các anh chị đi học thạc sĩ, tiến sĩ ở những trường danh giá bằng học bổng, tôi trầm trồ và nể phục. Quen với các bạn đi học với ít áp lực về tài chính hơn, tôi thầm ganh tị. Gặp những bạn phải đi làm toàn thời gian để trang trải tiền học phí, tôi thấy mình may mắn. Biết có những bạn du học sinh sang đây với việc học chỉ là mục đích thứ hai, tôi nhíu mày nghĩ ngợi. Xoay vòng trong thế giới đa dạng của du học sinh, tôi hỏi mình thuộc vào nhóm nào?! Tôi ngộp thở với nỗi lo cho tương lai. Tốt nghiệp xong tôi làm gì? Tôi có đủ sức cạnh tranh để có việc OPT không? Về nước thì có công việc tốt không? Muốn học nữa nhưng có đủ khả năng không? Gia đình đặt nhiều niềm tin và tự hào vào tôi, tôi phải làm sao để không phụ lòng? Hàng tá câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu tôi mỗi ngày. Càng hỏi tôi càng tìm ra được nhiều góc nhỏ trong ước mơ của mình. Nhìn mọi người xung quanh, tôi lại hiểu ngày một rõ hơn mình muốn gì. Du học sinh chúng tôi như những con thuyền đang căng buồm từ cảng Việt Nam ra khơi. Nước Mỹ là một bến cảng chúng tôi cập vào, nhưng không có nghĩa là bến cảng chúng tôi sẽ neo đậu mãi mãi. Mỗi thuyền trưởng đều có tầm nhìn và cách đi khác nhau. Lái tàu của mình, tôi không nên nhìn sang hành trình của những con tàu khác để tự làm mình chao đảo. Chỉ cần tôi lái tàu bằng hi vọng, nỗ lực và với năng lượng thu thập được từ cảng Mỹ, thì hành trình của tôi sẽ rạng ngời ánh dương!

Bốn năm đã trôi qua, từ một cô bé 17 tuổi đến với nước Mỹ bằng sự ngỡ ngàng, tôi đã trở thành một cô sinh viên 21 tuổi đi học ở Mỹ với tất cả niềm hăng say và hi vọng. Nước Mỹ từ mờ ảo trở nên hiện hữu; từ một nơi xa lạ đã trở thành nơi để tôi khám phá chính mình. Hành trình nước Mỹ là một trong những hành trình quan trọng nhất trong cuộc đời tôi – hành trình để tôi trưởng thành.

Post navigation

Trải nghiệm ẩm thực ở Mỹ và nỗi nhớ Việt Nam
5 tuần của ếch

Related Articles

Hành trình nước Mỹ tieudiemnoibat VTNM10

BV-03 Bài dự thi HTNM10 “Mười năm. Đi, để trở về …”

Dante Luong
08/08/202208/08/2022 No Comments
Hành trình nước Mỹ tieudiemnoibat VTNM10

ART-01 Bài dự thi HTNM10 “Vụng về, cô đơn, rồi rực rỡ”

Dante Luong
14/07/202215/07/2022 No Comments
Hành trình nước Mỹ tieudiemnoibat VTNM10

VIDEO-02 Bài dự thi HTNM10 “Anh có thích nước Mỹ không?”

Dante Luong
12/07/202215/07/2022 No Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Support AVSPUS

Bài mới nhất

  • Sum vầy đón Tết Quý Mão tại Mizzou, Mỹ
  • GẶP CÁC NHÀ TUYỂN DỤNG HÀNG ĐẦU TẠI WEBINAR “TỰ TIN GÕ CỬA TƯƠNG LAI BẰNG NHỮNG KỸ NĂNG KHÔNG THỂ THIẾU”
  • Gen X và Boomers lớn tuổi “sống một mình” tại Mỹ
  • 2022 – năm chứng kiến hàng triệu thanh niên tại Mỹ chọn sống cùng cha mẹ 
  • Thích nghi với “Jet lag” – lệch múi giờ khi sang nước ngoài
  • Du học sinh Việt sốc trước làn sóng sa thải ở Thung lũng Silicon
  • [Hội thảo trực tuyến]: “Quy hoạch và phát triển đô thị bền vững: Bối cảnh, thực tiễn & bài học kinh nghiệm đến từ Hoa Kỳ”
  • NƯỚC MỸ….. TRÊN NHỮNG NẺO ĐƯỜNG
  • 7 LỜI KHUYÊN GIÚP BẠN VƯỢT QUA RÀO CẢN NGÔN NGỮ KHI DU HỌC
  • Ionah Hằng Nguyễn: Cô gái Hà Nội với “giấc mơ Việt” trên đất Mỹ

Vòng Tay Nước Mỹ 10 năm 2022

Tổng kết chương trình Vòng tay nước Mỹ – “Thập niên rực rỡ – 10 Years and Beyond” Hành trình nước Mỹ Sinh Viên USA Vòng tay nước Mỹ 10

Tổng kết chương trình Vòng tay nước Mỹ – “Thập niên rực rỡ – 10 Years and Beyond”

Hanh Nguyen
23/08/202223/08/2022 No Comments

Vòng Tay Nước Mỹ (VTNM) là sự kiện thường niên có quy mô hoành tráng và toàn diện nhất do...

Tổng hợp các chương trình chính của chuỗi sự kiện Vòng tay nước Mỹ 10

Tổng hợp các chương trình chính của chuỗi sự kiện Vòng tay nước Mỹ 10

09/08/202214/08/2022
BV-03 Bài dự thi HTNM10 “Mười năm. Đi, để trở về …”

BV-03 Bài dự thi HTNM10 “Mười năm. Đi, để trở về …”

08/08/202208/08/2022
WE Connect Fair – Cơ hội kết nối chuyên gia đến từ những tập đoàn hàng đầu và tổ chức quốc tế

WE Connect Fair – Cơ hội kết nối chuyên gia đến từ những tập đoàn hàng đầu và tổ chức quốc tế

14/07/202206/08/2022

Hành trình Nước Mỹ 10 năm 2022

BV-03 Bài dự thi HTNM10 “Mười năm. Đi, để trở về …” Hành trình nước Mỹ tieudiemnoibat VTNM10

BV-03 Bài dự thi HTNM10 “Mười năm. Đi, để trở về …”

Dante Luong
08/08/202208/08/2022 No Comments

Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, trong nhạc phẩm nổi tiếng “Có một dòng sông đã qua đời”, đã viết Mười...

ART-01 Bài dự thi HTNM10 “Vụng về, cô đơn, rồi rực rỡ”

ART-01 Bài dự thi HTNM10 “Vụng về, cô đơn, rồi rực rỡ”

14/07/202215/07/2022
VIDEO-02 Bài dự thi HTNM10 “Anh có thích nước Mỹ không?”

VIDEO-02 Bài dự thi HTNM10 “Anh có thích nước Mỹ không?”

12/07/202215/07/2022
VIDEO-01 Bài dự thi HTNM10 “The Path I Have Walked”

VIDEO-01 Bài dự thi HTNM10 “The Path I Have Walked”

07/07/202208/07/2022

Calendar

August 2013
M T W T F S S
 1234
567891011
12131415161718
19202122232425
262728293031  
« Jul   Sep »

Quảng cáo Cuối bài viết

AVSPUS

Hội TNSVVN tại Hoa Kỳ chúc mừng Xuân Canh Tý 2020

https://youtu.be/g6gJmkkqsk0

Hội TNSVVN tại Hoa Kỳ chúc mừng Xuân Kỷ Hợi 2019

https://youtu.be/27DCOe5vSkM

Khúc Giao Mùa

https://sinhvienusa.org/wp-content/uploads/2019/01/Mỹ-Linh-Minh-Quân-Khúc-Giao-Mùa.mp3
Misfit
SSI
Ohmnilabs
Misfit
SSI

About us

“AVSPUS (sinhvienusa) is a 501(c)(3) nonprofit organization founded and operated by the Association of Vietnamese Students and Professionals in the United States.”

Copyright 2018. All rights reserved | Theme: OMag by LilyTurf Themes