Bài tham dự cuộc thi Hành trình nước Mỹ
Tác giả: Lê Quang Minh, sinh viên năm 1, mới sang Mỹ và chuẩn bị nhập học vào cuối tháng 8 này
—
Sang Mỹ đi du học mọi người dặn dò tôi đủ thứ điều. Từ chuyện học hành cho cẩn thận giữ cái GPA từ 3.2 để không bị cắt học bổng trở lên cho đến chuyện đừng tiêu pha quá đáng, tôi phải nghe cho đến phát chán cả đầu. Tôi thầm mong cái ngày đến Mĩ nó tới nhanh nhanh để tôi không phải ngồi nghe đống giáo lý cũ xì này nữa.
Thế rồi cái ngày đó cũng đến. 21/7, tôi vác hai cái vali nặng chịch tổng cộng 46 kg đến sân bay. Lên máy bay, đến Hàn Quốc transit xong lại bay đến Chicago. Mọi chuyện trôi qua thật yên lành chỉ có điều tôi không nuốt được bất kì thứ đồ ăn Hàn trên đường. Đống đồ ăn trên máy bay tôi đổ đi gần hết. Ở sân bay mùi thức ăn Hàn nồng nặc bốc lên và tôi cảm ơn trời phật là ở giữa cái thứ mùi Hàn khủng khiếp đó có một quán fast food KFC. Tôi chạy vào đó và ngồi ăn ngấu nghiễn cho bõ việc nhịn đói 3 tiếng bay liền. Tôi thầm nghĩ đến Mĩ tôi sẽ nốc vào mồm cả đống đồ ăn “Mĩ” vào chứ không ăn thêm bất cứ đồ châu Á nào nữa. Và rồi hết 5 tiếng ở sân bay, tôi chạy lên máy bay tiếp tục một chuyến 14 tiếng và chuẩn bị tinh thần cho những “món ăn Hàn Quốc đóng hộp máy bay nấu sẵn có mùi kinh khủng”. Họ phục vụ tôi 3 bữa và tôi bỏ đến 2. Tôi cầu trời khấn phật: “Đến Mỹ, đến Mỹ đi, đồ ăn Hàn dở tệ.” Nhưng ai ngờ mọi chuyện không như tôi tưởng. Đến Mỹ rồi và tôi cũng chả nuốt được thứ gì vào mồm mà cảm thấy ưng ý.
Ở Chicago, tôi được chị dẫn đi làm debit card. Xong xuôi mọi thứ chị tôi đưa tôi cái debit card rồi bảo đừng quẹt nhiều quá để rồi bị từ chối lúc đi mua hàng. Xong chị lại bảo tốt nhất là con là đừng quẹt kiểu đến mấy cửa hàng bảo mật nó kém hacker tấn công lấy thông tin card của mình thì lúc đấy mất hết cả tiền. Chị còn dặn tôi đừng dạo qua mấy nhà hàng để rồi trong năm không có tiền mà tiêu. Ôi nhà hàng ở đây toàn McDonald với Subway không thì lại Chinese Food Restaurants. Nhìn những thứ này mà tôi cảm thấy phát ốm đi mất. Sau khi đến Chicago tôi có làm một tour đi Washington DC và thác nước Niagra và cũng lúc đó tôi được tận hưởng cái gọi là “ẩm thực Mỹ”. Trên các trạm dừng chân trên đường, hành khách toàn được dẫn vào McDonald hoặc Chinese Buffet để ăn. McDonald lúc đầu tôi còn hào hứng lắm nhưng sau thì thật sự kinh khủng. Không ai có thể ăn fast food 5 ngày đi tour liền. Còn Chinese Buffet ăn cũng chả ngon lắm. Các đồ ăn ở đấy cũng như các tiệm ăn nhanh toàn khoai tây chiên, mì xào, đùi gà rán và một vài ăn phiên âm từ Trung Quốc ra tiếng Anh mà tôi không nhớ. Có một số lúc tôi được dẫn vào nhà hàng gọi là ăn tử tế nhưng cũng không thể chịu được. Người Mỹ ăn quá ngọt. Vào đấy ăn toàn pancake rồi lại nước sốt táo. Ngoài những món ăn ngọt đó là những món như bacon với ham. Ăn uống thế này khiến tôi chẳng mấy chốc đã mất niềm tin vào những nhà hàng Mỹ. Chị tôi dặn không dặn thì tôi cũng không đi ăn ngoài. Tôi tự nhủ đã tự ăn mà còn tệ thế này thì không biết đồ ăn campus như thế nào.
Nỗi nhớ đồ ăn Việt trong lòng tôi ngày càng tăng. Đi siêu thị ở đây không có rau muống, món luộc quen thuộc của tôi. Tôi thèm một bát nước rau muống luộc sấu nhưng mà hình như ở đây còn không có cả sấu. Nước mắm ăn không ngon mà siêu thị toàn bán loại nước mắm pha sẵn ăn rất tệ. Xì dầu ở đây ăn cũng chẳng hơn gì nước mắm. Tôi nhớ những lúc ở nhà ngồi chê nước mắm Phú Quốc với xì dầu Chin-su. Bây giờ tôi phải công nhận là Phú Quốc với Chin-su quả thật ngon. Cuối cùng tôi cũng xin chị đi ăn hàng Việt Nam. Ăn đồ ăn Việt ở đây, không ngon bằng đồ ăn Việt ở nhà, mùi của món ăn có gì đó đã bị phai đi, đã bị chế đi để “Tây” hơn. Nhưng tôi cũng không thể trách người đầu bếp được. Họ còn nấu cho bao thực khách Mỹ chứ có phải phục vụ mỗi tôi đâu. Dù gì được ngửi thấy hơi Việt Nam tại đất Mỹ này là tôi đã vui rồi, cho dù chỉ là một tẹo thôi và có thể không được như hàng gốc.
Đi xa tưởng chừng như có thể chuẩn bị đủ hết những gì tôi cần nhưng có lẽ đồ ăn thức uống là cái mà tôi không ngờ nhất. Ở đất Mỹ này có cô đơn đến mấy thì chỉ cần ăn vài món ăn Việt thôi là bạn cũng thấy như đang ở nhà rồi.