Bài tham dự cuộc thi Hành trình nước Mỹ
Tác giả: Trần Ngọc Thịnh, Thạc sỹ Quản lý hành chính công và Quản lý Phi chính phủ, Trường Hành chính công Harry S. Truman, Đại học tổng hợp Missouri, thành phố Columbia, tiểu bang Missouri, Hoa Kỳ
—
Hôm nay ngày 8/8/2013 tức là đúng ngày này cách đây 4 năm ngày 8/8/2009 tôi lên đường sang Mỹ theo học chương trình thạc sỹ theo chương trình học bổng Fulbright. Cho dù đã 4 năm trôi qua, nhưng những kỷ niệm và ký ức vẫn còn vẹn nguyên. Tôi dám chắc rằng ai trong chúng ta cũng còn lưu giữ một chút ký ức về ngày đầu tiên đến trường, và với tôi cũng vậy cái ngày đầu tiên đến trường đại học ở Mỹ là một trong những trải nghiệm mà tôi sẽ chẳng bao giờ có thể quên.
Tôi bay về trường vào buổi tối, lúc đó do trời quá tối nên tôi không hề nhìn thấy trường mình thế nào, chỉ thấy mấy tòa nhà lấp loáng sau ánh đèn điện. Chủ nhật ngày 23/8/2009, một ngày nắng đẹp, tôi rủ cô bạn học cùng khoa, cùng lớp đi thăm quan một vòng quanh trường và chụp ảnh. Đây là lần đầu tiên tôi chụp ảnh ở campus. Và đến hôm nay mới nhận ra là trường mình đẹp biết bao. Những tòa nhà cổ kính như những tòa lâu đài thời kỳ phục hưng, những cây xanh, bóng mát, mái vòm. Một khung cảnh tự nhiên và nên thơ, làm mình chợt nghĩ, nếu một tình yêu nảy nở nơi này, có lẽ tình yêu đó sẽ đẹp và lãng mạn không kém gì bộ phim “Chuyện tình Harvard”.
Khi đi thăm campus, mình có một cảm giác là giống như đi dạo trong một công viên lớn vậy. Rất nhiều thảm cỏ, sinh viên nằm đọc sách dưới ánh nắng mặt trời, nghe nhạc, và mở tiệc picnic. Cảnh vật vô cùng yên bình, mình còn nhìn thấy cả sóc, cả thỏ chạy nhảy tung tăng quanh campus.
Ôi có lẽ nào đây là câu chuyện cổ tích. Mình tự nhiên cảm thấy rất yêu ngôi trường này, yêu môi trường này, yêu những con người nơi đây. Và cảm thấy thật sự hứng khởi để bắt đầu một cuộc sống mới ở nước Mỹ xa xôi này. Có lẽ đây là một trải nghiệm của cảm xúc rất có ý nghĩa cho ngày mai, ngày đầu tiên chính thức lên giảng đường học. Bởi lẽ nhiều lúc bạn sẽ cảm thấy buồn và chán vì nhớ nhà, và có lúc bạn nghĩ bạn không thuộc về nơi này, nên sự phấn khích ban đầu tạo đà rất tốt, hy vọng là cảm xúc luôn được duy trì.
Khoảnh khắc đáng nhớ nhất hôm đó là thời điểm của Tiger Walk. Tiger Walk là một nghi thức truyền thống hàng năm của trường đại học tổng hợp Missouri – Columbia mỗi khi khai giảng một năm học mới để đón chào tân sinh viên. Do hình biểu tượng của trường là con hổ, nên truyền thống này được gọi tên là Tiger Walk. Tất cả các sinh viên mới của trường sẽ bước qua 6 cái cột giống như cánh cổng bước vào trường vậy. Sau khi thầy hiệu trưởng đọc bài diễn văn, hàng ngàn sinh viên, trong đó có mình chạy ùa qua 6 cái cột.
Khoảnh khắc ấy vẫn còn được lưu giữ ở đây: http://www.facebook.com/home.php?#/video/video.php?v=769391815630&ref=mf, mà mỗi khi xem lại cảm giác ngày đó vẫn còn vẹn nguyên trong tôi.
Đó là một cảm giác khó tả, nó vừa hân hoan, vừa hồi hộp, và rất xúc động, nhưng cũng rất thiêng liêng như trong bài phát biểu của thầy Hiệu trưởng “sau khi bước qua cánh cổng này, các bạn sẽ thực sự trở thành những sinh viên của Mizzu, và khi ngoảnh nhìn lại, các bạn sẽ thấy 4 giá trị mà nhà trường mong muốn các bạn ghi nhớ, đó là “Respect, Responsibility, Discovery and Excellence”.
Sau khoảnh khắc mà làm tôi gợi nhớ tới sự háo hức tới trường những năm lớp 1, chúng tôi dù học đại học hay cao học cũng náo nức như những đứa trẻ chạy ùa vào cổng trường ngày khai giảng. Sau khi hoàn thành nghi lễ Tiger Walk chúng tôi được ăn kem. Dường như lúc này không gian như lắng đọng và tôi cảm thấy mọi cảm xúc tuổi thơ trở về ngay đây bên tôi. Sau màn ăn kem, là tiết mục biễu diễn vô cùng sôi động và bắt mắt của đội nữ sinh múa bông của trường (cheering team) trong tiếng kèn, và trống của đội nhạc. Những tiếng trống như hòa chung nhịp đập con tim, những tiếng kèn ngân vang như thôi thúc, hòa trong điệu nhạc, hơi thở. Xung quanh tôi đây là những ánh mắt háo hức, những nụ cười giòn tan, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi hòa trong môi trường này. Tôi thấy tâm hồn mình đang bị thả trôi theo những âm thanh, theo những tiếng động, giống như đang sống trong một giấc mơ. Và bạn biết không, sự xúc động mỗi khi trỗi dậy trong tôi luôn làm tôi cảm thấy tim mình đập rất khác. Thật sự là như vậy, mỗi khi sống trong giây phút xúc động nào đó, tôi thấy nhịp tim mình thay đổi, và dường như có một dòng điện nhỏ chạy dọc cơ thể mang lại một cảm giác vô cùng khác lạ.
Một ngày tràn ngập niềm vui, mặc dù đã gần 12h đêm, do chưa mua được laptop mới nên tôi vẫn cố gắng ngồi trong phòng máy tính ở tầng 1 của khu căn hộ tôi thuê trọ để ghi lại những cảm xúc khó quên này. Tôi không muốn để hôm sau, vì sợ cảm xúc sẽ không còn tươi mới, còn sinh động nữa. Ngày hôm nay sẽ là một ngày tôi sẽ nhớ mãi trong cuộc đời mình. Ngày tôi chính thức trở thành sinh viên trường Mizzu, chức thức trở thành một “real Tiger”. Và ở nơi đây, dưới mái trường này, tôi sẽ cố gắng học tập và tu luyện để đúng như lời thầy Hiệu trưởng phát biểu “khi các bạn tốt nghiệp, các bạn sẽ bước qua những chiếc cột này để bước tới những chân trời mới, với tri thức có được ở Mizzu, các bạn sẽ bay cao và xa hơn nữa”. Vâng, đây sẽ là nơi tôi bắt đầu hành trình nước Mỹ của mình.