Chào các bạn,
Hôm nay là ngày thứ 4 tuần thứ 4 ở Mỹ rồi. Thư viện ở các trường học bắt đầu đóng cửa, các bạn học sinh Mỹ đi học ở xa gia đình chuẩn bị về nhà dự lễ Tạ Ơn với gia đình vào ngày mai.
Mình đi theo một người bạn tên là Noah đến thăm và dự lễ Tạ Ơn với gia đình cậu ở trị trấn Delmar, tiểu bang New York. Mình kể với các bạn cảm nhận của mình về lễ Tạ Ơn trong một gia đình người Mỹ bình thường nhé, gia đình bạn Noah không theo đạo Thiên Chúa.
Sau khoảng 2 tiếng lái xe từ Vermont, chúng mình tới được nhà của Noah ở Delmar ở phía bắc tiểu bang New York. Đó là một trị trấn nhỏ bé lạc hút trong một cánh rừng và những rặng núi. Ở đây ít trường học tốt, nên khi trẻ con lớn lên, chúng thường phải đi sang những tiểu bang khác để học đại học. Thành phố cứ bình dị hoang vắng thế thôi.
Tới nhà, mình và Noah gặp bố mẹ của cậu, ông bà Robert-Roberta và em gái cậu Shirah. Ông bà Robert-Roberta đã nuôi lớn đến 3 người con trong ngôi nhà này đấy, Noah, chị gái và em gái Noah nên căn nhà chứa đầy kỷ niệm, rất nhiều ảnh hồi bé đến lớn của anh chị em Noah rất kháu khỉnh dễ thương.
Bếp của gia đình người Mỹ có rất nhiều cookbook – sách dạy nấu ăn. Những đồ nấu ăn cũng rất sẵn sàng. Mình chợt nhớ tới câu nói đùa của một anh bạn du học sinh, anh từng là niềm cảm hứng để mình kiếm học bổng du học hồi trước: “Nếu giả sử nhé, nhà bạn sắp cháy và bạn chỉ được mang hai thứ ra mà thôi, bạn sẽ mang gì ra?” Câu trả lời của anh ấy là “Savings account của ông nội tôi và cookbook của mẹ tôi”. Mình rất thích câu trả lời này vì sự sâu sắc, hiếu thảo về gia sản gia đình cũng như giá trị truyền thống trong thức ăn nuôi dưỡng mình của văn hóa người Mỹ.
Tủ lạnh của những gia đình người Mỹ cũng có nhiều những tấm nam châm để đính ảnh của gia đình và ghi thông báo rất sống động.
Vì bọn mình đang đói nên kiếm gì ăn trước vậy. Nhà có một chút thịt nai rừng, do người hàng xóm cho vì ở vùng hoang vu phía New York, rất nhiều nai đi lạc và va vào ô tô hay bị người săn. Thịt nai rất nạc, nhưng hơi nhạt một chút.
Bà Roberta rất nhớ Noah và thể hiện tình cảm ấm áp. Nhớ là vậy, nhưng một năm cũng chẳng gặp nhau được mấy lần, vì con cái đi học và đi làm xa xăm suốt, bỏ những người già ở quê nhà, vì ở quê không có mấy cơ hội học tập và việc làm. Những dịp lễ, cả nhà lại quấn quít bên nhau.
Cả cùng chuẩn bị đồ ăn tối. Mình được giao nhồi thịt cho con gà Tây, Shirah làm bánh táo, bà Shirah và Noah cũng vào phụ bếp.
Sau đó, Noah và mình lái xe qua nhà bà ngoại của Noah để thăm bà và đón bà ngoại qua nhà ăn tối.
Bà ngoại Noah sống cách đó khoảng 10 phút lái xe. Bà đã trên 80 tuổi và sống một mình. Căn nhà bà sống được xây dựng hơn 50 năm về trước và chứa đầy kỷ niệm của gia đình. Trên tường nhà bà treo ảnh ông ngoại, các con của bà khi con bé và gia đình các con và các cháu của bà.
Bà cũng ngạc nhiên thấy mình từ một đất nước xa xôi đến. Bà kể anh trai của bà là người thiết kế về xây dựng cho tòa nhà World Trade Center bị sập. Rằng bà lớn lên qua thời Great Depression khổ cực.
Bà chậm rãi nhưng có đôi mắt tinh nhanh. Bà yêu nghệ thuật và vẫn chơi piano. Bà bảo Noah ra chơi một đoạn piano do bà dạy Noah hồi trước, và căn dặn rằng “hồi trước bà nói với cháu là chơi nhạc là phải improvise – ngẫu hứng”. Noah chơi nhạc, căn nhà rộng rất yên tĩnh chỉ có tiếng piano và sự sâu thẳm của thời gian.
Mọi thứ tĩnh lặng vô cùng. Những bức ảnh rất sạch những chúng cũng có dấu ấn thời gian. Mình gọi căn nhà đó là “the house of time”. Căn nhà làm mình cảm thấy rất khiêm tốn và nhỏ bé trước thời gian.
Bà Noah đã cao tuổi và chậm rãi nên Noah đỡ vào vào xe ô tô. Cẩn thận đi từng bước vượt qua bậc tuyết. Tất cả trở về nhà bố mẹ Noah.
Shirah rủ thêm hai bạn trai cùng xóm tới ăn tối cùng cho vui. Cả nhà bắt đầu ăn và truyền tay nhau những đĩa thức ăn đi một vòng. Bánh mì đi một vòng, sa lát đi một vòng, cứ lần lượt như thế. Cả nhà nói đủ thứ chuyện rôm rả suốt
Sau đó, bạn Shiral và Shirah ra ghế chơi ghita và hát nhè nhẹ.
Bà Noah, ông bà Robert, Roberta cũng ra ghế ngồi chơi với mình và nói chuyện tào lao. Bà của Noah là một giáo viên dạy tiếng Anh hồi xưa nên bà kể chút chuyện về những tác phẩm kinh điển của William Faulkner như the Sound and the Fury. Bố Noah là một bác sĩ có mức lương cao nên ủng hộ Bush, mẹ Noah ở nhà đan quần áo và làm những việc bình thường để kiếm thêm chút tiền. Bà quan tâm đến Phật giáo của châu Á.
Sau đó mẹ Noah, Noah và mình lái xe trở bà ngoại Noah về nhà bà. Bà lại về căn nhà trống trải. Đó là thực tế buồn ở Mỹ vì cha mẹ sống tách biệt với bố mẹ gia để có tự do. Những người già thường sống riêng nhưng ở nhà gần con cái, hay sống chung với nhau ở các Nursing home ở vùng thời tiết ấm áp như Florida.
Mặc ngoài trời tuyết lạnh, trong nhà không khí rất ấm cúng.
Mình rất cảm ơn vì cơ hội được đi chơi lễ Tạ Ơn cùng Noah, bạn Mỹ ở cùng nhà mình khi đó ở trường Vermont. Chuyến đi giúp mình hiểu nhiều về lối sống gia đình người Mỹ.
Mình cũng cảm nhận được rằng những bạn sinh viên du học ở những nơi xa xôi hẻo lánh như nơi mình khi đó như những tiểu bang vùng Midwest, Maine, New Hampshire nếu không đi đâu mà ở lại ký túc xá, nhìn thấy cảnh hoang vắng tiêu điều và tuyết rơi liên miên chắc buồn lắm. Mong bình an ở cùng các bạn.
Chúc các bạn một dịp nghỉ lễ ấm áp!
Nguyễn Minh Hiển
Email: hnguyen97@gmail.com
Website: http://en.gravatar.com/hnguyen