Cây bút Rio Lâm đã có những cảm nhận tinh tế về thành phố Austin, Texas, đọc xong bài của Rio, hầu như ai trong chúng ta cũng muốn lên đường…
Cô nhận xét: “Nhưng Austin vẫn khác New York, phải không cô? Cháu nghĩ nó giống như New York, trộn với Texas, rồi cho thêm 1 ít của San Francisco vào và chia ba ra. Hẳn là thế. Vì Austin dễ thương như một cậu thanh niên 18 tuổi vẫn chơi guitar trong garage vậy.”
Ngay sau khi trở về từ Austin, tôi đi lấy kết quả xét nghiệm lao ở trường Đại học ( nhiều lúc tôi nghĩ chắc mình mắc bệnh “lao đầu vào tường” thật). Trong lúc bác sĩ săm soi cánh tay với vết chích hơi ửng đỏ, tôi giải thích:
– Hôm qua cháu có uống tí rượu. Thế là nó đỏ lên. Chắc không sao đâu nhỉ?
– Ồ, không có gì đâu. Đừng lo! Mà vậy là cuối tuần vui vẻ ha?
– Vâng, cháu lái xe đến Austin.
– Tuyệt vời! Cô thích chỗ đó lắm.
– Cháu thích 6th street lắm ạ. Nó giống như New York của miền Nam vậy.
– Chính xác. – bà bác sĩ hớn hở gật gù – New York của miền Nam.
Sau đó bà bác sĩ và tôi cùng cười hỉ hả, tôi được xác nhận không mắc bệnh lao. Cầm tờ giấy biến ra khỏi phòng, tôi chỉ muốn nói thêm với bà một câu, “Nhưng Austin vẫn khác New York, phải không cô? Cháu nghĩ nó giống như New York, trộn với Texas, rồi cho thêm 1 ít của San Francisco vào và chia ba ra. Hẳn là thế. Vì Austin dễ thương như một cậu thanh niên 18 tuổi vẫn chơi guitar trong garage vậy.”
Đó là một nơi nhộn nhịp nhưng không xô bồ – hay vì tôi đến đó chỉ được 2 ngày 3 đêm nên chưa nếm hết mùi ăn chơi nức tiếng của các bạn học UT? Nhưng ấn tượng chung khi rảo bước trên đường phố của Austin là vậy. Nói đâu xa, ngay trước khi rời tiệm ăn Việt Nam nghe đồn là bán phở ngon nhất Austin (nhưng đồ ăn chả tử tế mấy), tôi nhìn thấy một banner quảng cáo to đùng ngay trên đầu của luật sư David Komie với dòng tagline “The Attorney that rocks.” Tagline như thế cho luật sư kể ra cũng lạ rồi, nhưng không hay ho bằng khuôn mặt chà bá của bác Komie trên bảng quảng cáo, với quả đầu dreadlocks và râu ria lờm xờm kiểu giống các anh hippie hơn là các chàng luật sư bóng láng. Austin dễ thương quá sức.
Ngày thứ ba ở Austin bắt đầu từ đêm thứ hai. Thịnh chở chúng tôi về nhà sau hai rounds ở 6th Street, Zi bắt tay vào nấu một xoong mì bự chát, sau đó ra sức giành ăn trứng với tất cả mọi người, khiến tôi chỉ muốn đập nguyên quả trứng chưa chín vào mặt nó. Chúng tôi tắt hết đèn, chỉ để lại một bóng đèn nho nhỏ. Trong ánh sáng vừa đủ nhìn thấy mặt nhau, những câu chuyện yêu đương trẻ trung bắt đầu được kể và chặt chém lung tung. Nhưng mà tôi chẳng kể chúng nó ra đây làm gì, dài lắm. Với cả làm thế là vi phạm luật “What happens here stays here,”
Thịnh bắt đầu bằng câu, “Em có đứa bạn tên A., cũng học Lê Quý Đôn, sau chị 1 khóa. Chị có biết nó không?” Tôi quay sang Zi, cười giả lả, “Phải hỏi là nó có biết tụi chị hay không, chứ chị chắc không biết nó đâu.” Zi high five một cái rõ to với tôi. Thật ra đấy chỉ là một câu đùa, tôi học lại từ một người bạn cũ. Mỗi lần hỏi, anh có biết bạn A bạn B gì đó, anh hay trả lời, “Nó có biết anh không? Chứ việc gì anh phải biết nó.” Thấy hay hay nên tôi copy cat, thường cũng chỉ dùng với những người mình cảm thấy thân thiết. Chuyến đi đầu tiên của ba đứa chúng tôi đến Austin, gặp được Thịnh quả là một điều may mắn. Best host evarhhhhh. Thằng bé thuộc type lãng mạn hơn tôi nghĩ. Gu âm nhạc của nó thì lộn xộn hết mức. Buổi chiều hôm trước, lúc nó đi Wal Mart với Iris, tôi đã phải lẻn vào phòng, tắt list nhạc rap Việt, đổi sang Spotify nghe Let Her Go của Passenger. Thế mà sáng hôm sau, nó lại mở Cánh cung 3 của Đỗ Bảo, nghe xong thấy đời nhẹ nhàng dễ thương lạ. (Nói về Đỗ Bảo, cả ba đứa chúng tôi hình như đều thích “Bức thư tình thứ tư” hơn “Bức thư tình thứ hai.”)
Quay lại chuyện buổi tối, mãi cho đến khi buồn ngủ không chịu được nữa, nghĩa là 5 giờ sáng, chúng tôi mới đi ngủ. Xuyên suốt buổi concert ballad chủ đề Tình yêu quanh ta nhẹ nhàng đó, thỉnh thoảng lại đệm vào vài bài punk rock của Iris, khi con bé nổi hứng đập rầm rầm lên cửa và hú những tràng dài man rợ (tôi đùa đấy!).
Buổi sáng, tôi lại thức dậy đầu tiên, và không nhìn thấy Iris đâu. Hóa ra nó nằm ở phòng khác. Tôi vào lay, nó mở mắt he hé, ngái ngủ hỏi:
– Tối qua ai đưa em vào đây vậy?
– Mày nhìn coi, đây có ba đứa, có đứa nào có vẻ đủ sức khiêng mày vào đây không?
Con bé gục gặc đẩu rồi… nhắm mắt ngủ tiếp. Vài tiếng sau, chúng tôi mới biết ba lô của con bé không cánh mà bay.
***
Trước lúc về, cả đám làm quả ảnh cùng bạn host đã rủ lòng thương chứa chấp ba con béo ị như chúng tôi trong hai đêm qua.
Khi chúng tôi rời đi, phòng khách nhà Thịnh trông gọn gàng sáng sủa hẳn ra (âu cũng là một điều đáng buồn. Ba đứa con gái vào nhà mà như một bãi rác). Thằng bé hì hục xách hai túi rác to tướng, trên đường đi cứ khua lanh canh lẻng kẻng – âm thanh tinh sắc đáo để của thứ mà ai cũng biết là thứ gì đấy, tàn dư còn lại của những buổi anh em chè thuốc với nhau. Vẫy tay chào Thịnh lần cuối, cả ba đứa chúng tôi khởi động xe. Nắng to.
Trên đường đi, tôi nằng nặc đòi quay lại Austin chỉ để xem tòa nhà Texas State Capitol. Lần trước đến Austin, tôi chỉ kịp thấy cái chóp mờ mờ của nó trên nền trời buổi tối. Bạn nào có ý định thăm thú downtown Austin thì nên chọn ngày Chủ nhật, parking free mọi nơi, khá là sung sướng vậy.
Chúng tôi đi bộ dọc 6th Street thêm một lần nữa. Ban ngày trông mọi thứ thật khác, tôi cứ nhớ đến bộ mặt đêm qua của con đường này: lấp lánh ánh đèn đủ màu và hàng mớ người rộn rã, tipsy, stone, nhảy nhót, tán tỉnh nhau. Giống như đêm giao thừa ở New Orleans, chỉ có điều không được mang liquor ra ngoài đường. Trong không khí dường như có điện vậy, chỉ vừa chạm vào đã đủ để tôi nổi hứng quay sang nói với Zi, “Đi xăm một cái đi!” Zi quay sang nhìn, cười cười, “Làm thiệt không?” Kể ra thì cũng không dám đâu.
Đây là cái tiệm tattoo mà chúng tôi “suýt nữa” trong cơn hứng khởi đã vào làm luôn quả tattoo
Iris đã kể lại những gì xảy ra ở 6th Street trong bài viết này, ngoại trừ việc lúc ra về, nó đã dung dăng dung dẻ nắm tay Thịnh đi. Tôi và Zi đi đằng sau rủ rỉ rù rì, “Thiệt là mừng cho đôi trẻ!” Kể ra sau này nếu ai đó khoe về việc nắm tay người khác giới tung tăng ngang dọc khắp 6th Street, Iris là người duy nhất trong cả ba có thể vênh mặt lên mà nói, “Been there, done that.”
Buổi sáng, 6th Street chỉ ngẫu hứng vừa đủ như một chàng trai 18. Rải rác những bảng hiệu viết phấn với những thông điệp hài hước. Keeping it weird! Keeping it weird! Nắng phủ lên mọi nơi một màu tươi sáng, còn chúng tôi thì nóng như điên. Ngay trước cổng tòa nhà Capitol, chúng tôi băng ngang đường, rồi lại đi ngược lại, chỉ để mua kem của một ông bác bán kem dạo, nhìn ông nhàu nhĩ hết sức, trông phát thương. Ăn kem mà chẳng biết đã hết hạn sử dụng chưa.
“Tôi ước gì tôi có thêm một lá gan thay vì một trái tim để uống được nhiều hơn và quan tâm đến thế giới ít hơn!”
Khi đến Texas State Capitol… à, có bạn nào ở đây xem How I Met Your Mother không nhỉ? Đại khái là mỗi lần Ted bắt đầu nói về những kiến thức, thông tin kiến trúc, văn hóa; đám bạn còn lại đều tỏ vẻ không quan tâm. Hôm qua ở Texas State Capitol, tôi thấy mình giống Ted gì đâu. Vừa mở miệng nhận xét về cụm tượng đồng Confederate Soldiers đặt ngay bên phải lối đi vào cổng chính của tòa nhà Capitol, tôi đã bị Zi phũ phàng cắt ngang, “Do I look like I care?”
Nhưng thực sự tôi rất muốn nói về cụm tượng Confederate Soldiers 🙁 Nó là tượng đài tưởng niệm các binh sĩ miền Nam tử trận trong cuộc Nội chiến, mà cũng chính trong cuộc chiến đó, miền Nam thua miền Bắc, nước Mỹ thống nhất về tay Lincoln. Bốn người lính ở bốn góc đại diện cho Bộ binh, Kỵ binh, Pháo binh, và Hải quân; ở trung tâm cao hơn là tượng Tổng thống của Southern Confederacy, Jefferson Davis. Các mặt đá xung quanh khắc tên những bang đã ly khai khỏi Northern Union và thành lập nên đế chế miền Nam này.
Khối tượng này để lại một chút ấn tượng trong tôi. Dù là bên thua trận, Liên minh miền Nam vẫn là một phần quá khứ mà Texas xem đó là điều tự hào. (và cái bang này thì Cộng hòa kinh khủng). Bỏ qua môt bên chuyện ai đã thắng và đã thua, hay cái sự sặc mùi Cộng hòa của Texas, tôi nghĩ mình thích việc được tự do tôn trọng quá khứ – thể hiện ở khối tượng Confederate Soldiers. Đến lúc đi vào sảnh chính, ngay chính giữa terrazzo sáng bóng cũng lại là ngôi sao Texas, được bao quanh không chỉ bởi con dấu của Hoa Kỳ, mà còn cả Mexico, Pháp, Tây Ban Nha, và Liên minh – đều là những yếu tố ít nhiều có ảnh hưởng rõ nét lên đặc trưng lịch sử của nơi này. Tôi nghĩ, quá khứ của bất kỳ nơi nào cũng đều thuộc về cả hai bên thắng và thua; người thắng có thể chiếm hữu toàn bộ những gì của hiện tại, nhưng quá khứ là một tài sản nên được chia đều.
Rio và Iris – đang vui vẻ ăn kem trước Texas State Capitol Building
Rio mải mê chụp hình tượng Confederate Soldiers trong khi Zi và Iris mãi ngồi xả hơi
Zi ngồi trước Texas State Capitol – và nhờ ơn Iris, hình đã bị nhòa!
Ngồi trước tòa nhà
Bên trong Capitol dĩ nhiên là đẹp. Nơi này làm tôi nhớ Washington D.C. kinh khủng, và tôi cứ lải nhải như thế đến nỗi Zi bảo ngậm miệng lại. Nhưng làm sao đến Capitol này mà không nhớ Capitol ở D.C. được chứ. Chúng tôi bước vào và chết mê chết mệt với rotunda mái vòm điển hình cao vút trên đầu mình. Tôi chỉ ước được nằm xuống nền nhà, ngửa mặt lên nhìn mãi không thôi từng đường riềm chạy từ dưới lên cao, tụ lại ở vòng tròn màu xanh vintage, làm nền cho ngôi sao Lone Star của Texas. Lối kiến trúc tân cổ điển mang âm hưởng Hy Lạp La Mã cổ đại – dù bạn có thể không quan tâm nó là cái gì – nhưng tôi nghĩ nó luôn gợi lên trong hầu hết chúng ta cảm giác về những điều uy nghiêm và thiêng liêng. Dĩ nhiên đứng ở đây tôi cũng chả thấy thiêng liêng mấy, nhưng không khí vẫn rất thần thánh.
Mà khổ quá, không có hai con bé kia ở đây, tôi lại sa đà vào những thứ không gì vui vẻ rồi. Chỉ muốn nói thêm là Texas cũng có tượng Nữ thần Tự do nhé. Trên nóc tòa Capitol là tượng bà ấy, tay phải cầm gươm, tay trái cầm ngôi sao năm cánh màu vàng chóe. Mặt bà ấy cằm vuông vức, góc cạnh, nói chung là khá xấu.
Chúng tôi đi xem từng tầng của State Capitol. Tôi tự hỏi không biết trong này có ma không, hẳn cũng phải có vài ông thống đốc lượn lờ qua lại sao đó, rủ rỉ rù rì chuyện sao năm nay Texas chưa đủ nóng. Ở sảnh chính, tường được chia thành từng khung, mỗi khung lại treo tranh chân dung của từng vị thống đốc. Đi ngang qua tranh của Bush, Zi hất hàm:
– Nhìn quen quen nhể!
– Ủa không nhớ hả? – tôi nói – Tuần trước mới đi uống cafe với bác mà. Cũng thân thiết lắm.
Thiệt là tinh tế khi họ đều dùng tranh vẽ. Tôi thiệt không chịu nổi nếu họ dùng ảnh chụp phóng to đóng khung diềm. Như thế thì sẽ mất hết cả hứng.
***
Đoạn đường Congress lúc chúng tôi đi trở ngược về xe
Chúng tôi rời khỏi Austin tầm 6, 7 giờ. Đoạn đường về sao ngắn kinh khủng, tựa hồ ai đó chơi khăm, muốn quăng trả chúng tôi mau trở về thực tại. Ở một trạm xăng gần Waco, lúc 9 giờ đêm, tôi có dịp nhìn thấy một bác già tầm 70-80, dáng gầy gầy hom hem, mặc áo sơ mi xanh và quần jean, đội mũ cao bồi. Nhìn bác thì tưởng tượng ra luôn ở nhà hẳn vợ bác đang đợi, tóc bạc bối cao, mặc váy vải thô; nói chung là miền Tây nước Mỹ đã hiện lên trong khung cảnh bác già đứng cạnh cái xe bán tải của bác, trong tay là một cây thuốc Marlboro.
Ngắm nhìn mặt trời lặn trên đường về Dallas
Những chiếc trucks to tướng mà cả tôi và Zi vẫn ngại mỗi lần muốn vượt..
Và thế là màn đêm đã về..
Khi về đến Dallas, chúng tôi cứ ngỡ mình vừa đi chơi đâu đó sáng nay, ra hồ White Rock hay chạy vòng vòng gì đó thôi. Không ai tin nổi chuyến đi thực ra đã từ hai ngày trước, và Austin đã ở lại sau lưng như một kỷ niệm đẹp vừa vặn. Trên xe Oanh có treo một chiếc đồng hồ xoay kiểu trong tập 3 Harry Potter, khi Hermione dùng để quay về quá khứ. Có lẽ nếu nó là thật, chúng tôi đã ra sức mà xoay điên cuồng.
Hay nói như Nguyễn Thiên Ngân…
Mình dường đã ngủ trăm năm
Sớm mai thức dậy thấy nằm trong mây
Lạ lùng sao, đớn đau này…
Thật ra cũng không phải đau đớn gì ghê gớm, nhưng trở lại với thực tế, bỏ lại sau lưng những cung đường cao tốc hun hút không điểm tận cùng, những bầu trời xanh vô hạn, những trạm xăng rải rác, những người bạn mới; quay trở về với nhịp sống đều đặn đủ thứ trục trặc như một cái xe lâu ngày chưa check up thay dầu thay nước; nó chưa bao giờ là một điều dễ chịu, phải không?
Lần trước đến Austin, đứng trên tầng cao của Hilton nhìn xuống khắp downtown trải ra, tôi đã không nghĩ mình có thể thích thành phố này nhiều như vậy. Vậy mà Austin đã cho chúng tôi khá nhiều thứ: một con đường hoang vu vắng vẻ đến rợn người (lúc lái xe về San Marcos đến nhà Thịnh), thiên nhiên tươi đẹp thơ thới ở Hamilton Pool, cuộc sống thành thị rực rỡ tuôn trào ở 6th Street, và lịch sử nằm trong Texas State Capitol. Đã nói rồi, Austin là chàng trai cấp III hơi kì quặc mà bất kỳ đứa con gái nào cũng sẽ dừng mắt lại nhìn một lúc, kể cả khi bạn đã hai mấy tuổi.
Rio Lâm
https://www.facebook.com/rriolam?fref=ts