Khi em bảo tôi viết về một sự khởi đầu trong cuộc sống của mình, tôi cứ chần chừ mãi không viết. Không phải bởi đã từ lâu tôi để mặc bụi thời gian làm hoen rỉ sở thích viết lách của mình, cũng không phải vì tôi không biết viết gì bởi đối với du học sinh chúng tôi có biết bao sự kiện có thể coi là sự khởi đầu hay là trải nghiệm đầu tiên. Lý do của sự chần chừ ấy đơn giản lắm…có lẽ bởi sự khởi đầu đối với tôi thật quá đỗi giản đơn. Đó không phải là lần đầu tôi bước ra khỏi vòng tay yêu thương và bao bọc của bố mẹ, không phải là lần đầu tôi nhìn thấy những bông tuyết trắng yêu kiều vương trên tóc, cũng không phải là khi trái tim tôi lần đầu rung lên những nhịp đập kỳ diệu khi bắt gặp ánh mắt bối rối của ai đó, mà sự khởi đầu đối với tôi chỉ đơn giản là khi được bắt đầu một ngày mới… (mà như vậy thì có gì đáng viết phải không?)
Tôi lớn lên giữa những đứa con gái lớp Văn mơ mộng và nghịch ngợm như một lũ quỷ nhỏ. Cái lớp bé tí nằm lọt thỏm trong một góc trường và gần như bị lãng quên sau màu tím ngắt ngọt ngào của cây bằng lăng già. Cái cây bằng lăng mỏng mảnh ấy ngày ngày phải oằn mình chở những ước mơ, những tâm sự thầm kín của những tâm hồn mới lớn của chúng tôi. Mà có lẽ nó là đứa đã gửi nhiều nhất những ước mơ của mình vào từng chiếc lá, từng cánh hoa bằng lăng ấy. Nó là cô bé bí thư của lớp tôi. Cái con bé lúc nào cũng tràn đầy nhựa sống, lúc nào cũng cười rạng rỡ, lúc nào nó cũng yêu cuộc đời một cách kỳ lạ. Nó là cái con bé mười lăm tuổi đứng giữa lớp say đắm đọc bài thơ nó viết về tình yêu của Thị Nở và Chí Phèo, hay về mối tình đầu mãnh liệt của nó, hoặc chỉ đơn thuần là những bài thơ nó viết về tình yêu của nó dành cho cuộc sống. Nó cười, nó khóc, nó yêu và nó giận giữ. Nó luôn sống thật nhất với con người mình, nó sống và đốt cháy tất cả những năng lượng mà nó có trong cái hình hài cao cao gầy gầy của mình. Nó thổi sinh lực vào những đứa con gái lớp Văn chúng tôi để cái lớp ấy lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười và đôi khi là nước mắt cho những mất mát và tổn thương đầu đời.
Thế rồi lũ quỷ nhỏ chúng tôi cũng có ngày phải rời xa cái tổ ấm ngập tràn kỷ niệm của những đứa con gái mang trong mình biết bao ước mơ và hoài bão. Tôi cũng ra đi để lại phía sau những bài thơ còn viết dang dở, bỏ lại phía sau cả một trời thương nhớ, và tôi bỏ lại nụ cười của nó nơi ấy – nụ cười mà có lẽ cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên…
Nhiều năm trôi qua, tôi gặp lại nó ở nơi đất khách quê người…gặp lại nụ cười sáng hơn mặt trời của nó. Vẫn cái dáng người cao gầy ấy, vẫn sống với một năng lượng dồi dào ấy, con bé bạn tôi giờ đã trở thành giảng viên đại học. Nó nắm trong tay tương lai của nền giáo dục Việt Nam, nắm trong tay tương lai của thế hệ trẻ. Tôi nhìn nó ngỡ ngàng và cảm phục. Tiếng cười ròn rã của nó đã sưởi ấm cho mùa đông lạnh giá của tôi nơi đây.
Cuộc sống tưởng như sẽ bình yên trôi qua cho đến một ngày tôi tìm gặp nó. Tôi gặp nó trong một buổi chiều tà nhuộm tím, không phải màu tím mộng mơ của cây bằng lăng trước cửa lớp ngày nào, cũng không phải màu tím bình yên và nguyên xơ trong đôi mắt chúng tôi thủa ấy, mà là một chiều tím nghẹt thở và đau đến tận cùng của tâm hồn.
Nó cắt tóc đến sát da đầu, đôi mắt nó không còn lúng liếng tinh nghịch mà ánh lên trong đôi mắt ấy là sự khao khát cháy bỏng được sống, được yêu, và được ước mơ. Nó vẫn cười giòn tan và trêu chọc cho tôi cười. Nó ân cần vuốt tóc tôi, khen tóc tôi đẹp. Nó nói nó cũng sẽ để tóc dài lại. Con bạn tôi, 25 tuổi, nó biết mình bị ung thư giai đoạn cuối. Đã bao năm trời nó làm bạn với thuốc giảm đau vậy mà lúc nào nó cũng lạc quan, lúc nào nó cũng sống với một nghị lực phi thường. Chưa một ngày nó thôi không mơ ước, chưa một ngày nó không sống hết mình với cuộc đời, chưa một ngày nó buông xuôi giành giật lấy sự sống.
Sự ra đi của nó không phải là dấu chấm hết cho 25 năm nó có mặt trên đời. Nó đã truyền lại tình yêu cuộc sống, truyền lại nghị lực và sự lạc quan của nó cho chúng tôi – những người may mắn được ở lại. Ước mơ của nó đã thực sự chắp cánh cho những ước mơ của chúng tôi. Nó đã khiến tôi hiểu rằng cuộc sống không có chỗ cho sự mềm yếu và không phải là nơi để lãng phí nước mắt. Mỗi một ngày mới là một sự khởi đầu mới. Được sống thêm một ngày là được có trong tay thêm một cơ hội để biến ước mơ của mình thành sự thật. Mỗi một ngày mới là một cơ hội mới để chúng ta có thể sống ý nghĩa hơn, sống với tất cả những niềm đam mê và yêu thương. Sự khởi đầu đối với tôi là thế đó…
… là khi tiếng cười nói của người đi đường đánh thức tôi dậy…
… là khi những tia nắng ban mai rọi qua khung cửa sổ…
… là khi tôi được hít căng lồng ngực không khí của một buổi sáng trong lành…
Sự khởi đầu đối với tôi là khi tôi có thêm một ngày mới để sống như nó đã từng khao khát được sống.
– Thảo Đinh
(Dedicated to Hoa Trần)