
What happens in Blacksburg stays in Blacksburg !*
Đã từ lâu tôi muốn viết về những năm tháng tươi trẻ sôi nổi trên đất Mỹ. Liệu có thể nào không? Liệu có bao giờ lặp lại không cái thời tuổi trẻ đầy đam mê ấy, khi mà chúng ta chẳng sợ điều j, chúng ta cười đùa vui vẻ, hát hò, nhảy múa, tung tăng và chẳng lo lắng gì về tương lai. Liệu còn một lần nào nữa không ? Hãy trả lời tôi đi hỡi những người bạn đường yêu quý? Liệu còn 1 lần nào nữa chúng ta lại cùng gặp nhau, từng ấy con người, dưới bầu trời trong vắt ấy, từng tiếng cười vô tư như tan đi trong từng cơn gió. Những kỷ niệm đó sẽ mãi nằm lại ở một miền quê thanh bình của nước Mỹ hay sẽ theo bạn theo tôi đến suốt cuộc đời?
Một người bạn sắp tạm biệt chúng tôi và đi xa. Thật ra việc người này người kia đến và đi cũng không có vấn đề gì lắm. Bản chất tất cả chúng tôi đều là những người xa nhà, có người đi học, có người đi làm, giống như những con chim én bay lượn trên trời, nay đậu chỗ này, mai đậu chỗ kia, 4 bể bao la đâu cũng là nhà. Nhưng điều làm trái tim day dứt là câu nói của bạn: “What happens in Blacksburg stays in Blacksburg”.
Blacksburg là thị trấn mà chúng tôi đang sống. Đó là một thị trấn nhỏ, nằm ở ranh giới giữa Virginia, North Carolina và West Virginia, bao quanh bởi dãy núi Blue Ridge và 2 con sông New River vs Shenandoah. Ở đó có trường đại học Virginia Tech nổi tiếng về kỹ thuật và những người dân Mỹ phóng khoáng và tốt bụng. Ở đây, con người đối xử với nhau thân thiện và hiền hòa như những bộ phim về nước Mỹ thế kỷ 19 vậy. Ở đây người ta sống không vội vàng. Tuần trước, ngày độc Lập Mỹ 4/7, tôi và mấy người bạn đi xem pháo hoa, khi về bị tắc đường, tắc 1 đoạn rất dài. Đến 1 ngã 3, đoạn nút cổ chai, thấy 1 xe có thể đi được trước nhưng cứ vẫy tay ra hiệu cho hết lượt này đến lượt khác xe khác đi trước mình. Và người đàn ông dễ mến trên chiếc xe đó không phải hiếm gặp ở Blacksburg. Nếu họ không quá vội vàng, họ sẽ nhường cho những người khác cần thiết hơn đi trước. Lối cư xử đó, tôi gặp không chỉ lúc tắc đường, mà còn cả lúc chờ xe bus, lúc thanh toán tiền trong siêu thị hay lúc xếp hàng mua đồ. “I can wait” vs nụ cười nở trên môi có lẽ là hình ảnh thường trực tôi thấy ở nơi đây. Ước sao những nơi khác trên trái đất con người cũng đối xử với nhau tử tế như vậy.
Thành phố này đã chứa đựng những năm tháng tuổi trẻ sôi nổi của chúng tôi. Không phải tuổi 17 hồn nhiên trong trẻo, cũng không phải những năm tháng tuổi 20 hừng hực sức sống. Đây là nơi sau khi chúng tôi đã qua tuổi 25, đã trải qua 1 thời tuổi 20 với đầy đủ cung bậc cảm xúc. Và thật vô tình, tất cả chúng tôi chọn Blacksburg làm bến đậu cho 1 đoạn hành trình của cuộc đời. Và vô tình, những con chim đậu cùng bến đó đã cùng bay, cùng ăn, cùng chơi, cùng chia sẻ tất cả những chặng hành trình của mình. Điều đó, xét một cách nào đó, thật tuyệt vời ! Dù rằng ở một mức độ nào đó, chúng tôi vẫn còn tranh cãi, nhiều khi giận dỗi không thèm nói chuyện, nhưng dù sao đi nữa, cũng thật là tuyệt. Chúng tôi đã cười rất nhiều. Có thể sau này khi trí nhớ không còn minh mẫn và thân thể không còn tráng kiện, tôi có thể quên nhiều thứ. Nhưng những nụ cười giòn tan của cái thửa ấy chắc chắn tôi sẽ không bao giờ quên được. Người ta thường nói, Hà Nội đắt nhất chỉ có bạn bè thôi? Tôi cũng sẽ nói 1 câu tương tự về Blacksburg: “Blacksburg, tuyệt vời nhất, chỉ có bạn bè thôi”.
Thứ năm tuần này, người bạn trong nhóm sẽ tạm biệt thành phố bé nhỏ này để về lại với SG phồn hoa đô hội, và sau đó có thể là Sydney. Chúc bạn may mắn trên chuyến hành trình của đời mình. Đó là người đầu tiên rời khỏi nhóm và chỉ 1 thời gian ngắn nữa thôi, rất có thể sẽ nhiều người khác ra đi và nhóm sẽ tan rã. Đó thật là điều đáng tiếc nhưng có cuộc vui nào mà không tàn, có con chim nào mà đậu mãi từ sớm đến tối trên một ngọn cây. Dù đó là giây phút mà tôi ghét nhất thì nó vẫn cứ đến, nó vẫn luôn chờ đợi: Giây phút của sự biệt ly. Có ai đó đã nói rằng, cuộc đời là 1 chuỗi những hội ngộ và biệt ly trong đó hội ngộ chỉ là thời điểm bắt đầu cho những cuộc chia ly mới. Sẽ chẳng còn đâu, những tiếng cười rộn rã, những ngày chỉ có lo xem sáng nay ăn gì, trưa ăn gì, tối ăn gì và cả bọn lại lóc cóc đi mua đồ nấu. Sẽ chẳng bao giờ, chẳng bao giờ đâu lấy lại được những phút giây tuổi trẻ chúng ta đã từng có nhau trong đời. Nhưng khi chuyến tàu của cuộc hành trình đã cập bến, bạn của tôi ơi, hãy đừng chần chờ và sớm bước lên con tàu đó. Tất cả chúng ta đều có chuyến đi của riêng mình và chẳng ai biết được trong tương lai, con tàu cuộc đời sẽ đưa chúng ta đến đâu. Liệu rằng đó có phải điểm đến tươi đẹp, liệu rằng chúng ta lại có những người bạn đồng hành đáng mến, liệu rằng những nụ cười sẽ không bao giờ tắt trên môi. Sẽ chẳng có câu trả lời cố định và mỗi người sẽ phải tìm câu trả lời đó cho riêng mình. Chỉ mong rằng, những con đường của mỗi người, một lúc nào đó, sẽ lại cắt nhau ở đâu đó trong cuộc đời. Và mong rằng khi đó, trời vẫn trong vắt, cây vẫn xanh, chim vẫn hót líu lo và chúng ta vẫn cười sảng khoái như lần đầu chúng ta đã gặp nhau trong 1 ngày hè đầy nắng ở 1 thị trấn nhỏ trên núi bên kia bờ Thái Bình Dương xanh thẳm.
Bạn của tôi ơi, xin ôm bạn 1 lần nữa và chúc bạn nhiều may mắn !
*: nhái theo câu nói về Las Vegas : “What happens in Vegas stays in Vegas”
One thought on “Chuyện nước Mỹ- Thư gửi một người”
Comments are closed.