Nhật ký
Ngày 01 tháng 04 năm 2015,
Ngày hoa anh đào nở đẹp nhất ở University of Washington,
Gởi tôi, những năm tuổi 20 ngọt ngào và thanh xuân nức nở con tim,
Đi dưới hàng cây rợp sắc hoa, gió khẽ lay làm rụng những cánh hoa tựa những bông tuyết đang rơi, tôi nghĩ đến tháng ngày thanh xuân của mình. Chẳng phải vì nó đã qua mà nghĩ đến, nó đang ở đây, trong trái tim son trẻ của tôi, giữa vùng trời cánh hoa rơi này, thời khắc trước ngõ tháng tư, tháng của tôi, tôi lại nghĩ đến nó. Có những thứ chỉ có tuổi trẻ mới đủ say, đủ ngông, đủ dũng mới làm được. Tuổi thanh xuân rồi cũng dần được định nghĩa…
Là tuổi 17, một mình vượt Thái Bình Dương đến nơi mà bao người gọi là “vùng đất hứa” để giữ lời hứa với những ước mơ của bản thân. Seattle chào đón người phương xa với những nét đẹp rực rỡ của thiên nhiên và sự ấm áp lòng hiếu khách của con người nơi đây.
Là khi tình yêu đầu của tôi là bên kia nửa vòng trái đất. Tôi không nhớ rõ tôi đã yêu nhiều thế nào nhưng tôi đã bất chấp không gian, thời gian và định kiến để “ngược đường ngược nắng” thương người ta. Xa cách mấy không sao. Bao nhiêu năm cũng chờ được.
Là vào một mùa đông mưa phùn ảm đạm ở Seattle, giữa dòng người lặn ngụp trong những chiếc áo khoác nâu đen, tôi mặc một chiếc váy đỏ, không phải đỏ hồng, đỏ cam, hay đỏ nâu, mà là màu đỏ tươi tựa màu cánh hoa hồng giữa một ngày nắng không bóng mây. Tóc đen uốn xoăn bồng bềnh. Chẳng vì tôi có hẹn với một ai cả, mà chỉ vì tôi thích thế, thích “đỏ” cho riêng tôi. Rồi một người lạ mặt đi từ đằng sau, vỗ nhẹ vai tôi, nở một nụ cười tươi và nói: “Tôi chỉ muốn nói rằng em rất đẹp.”
Là cả tháng tôi tự nhốt mình trong phòng để… học cho một kì thi tuyển vào trường dược khi bên ngoài là mùa hè nắng đẹp chang hoà và bao người nô đùa vui vẻ. Là cả bao nhiêu năm cần mẫn vừa học vừa kiếm tiền vừa tình nguyện. Trăm lần thất bại và khuỵ ngã để có được một ít gọi là thành công khi nhận được lời mời học và là một trong vài người nhỏ tuổi nhất trong niên khoá, tuy chưa có bằng cử nhân mà được học thẳng lên tiến sĩ. Là cả một chuyến hành trình cố gắng và nỗ lực hoàn thiện bản thân.
Là vào một buổi tối đầy sao và thành phố Seattle lên đèn lấp lánh mơ màng xa xa, giữa tiếng sóng vỗ rì rào và gió dịu dàng vuốt ve mái tóc, một người bất ngờ ôm tôi và đặt một nụ hôn lên môi. Mắt tôi to tròn ngỡ ngàng. Thay vì đẩy anh ra hay một cái tát, tôi đáp lại bằng một nụ hôn cũng ngọt ngào và say đắm như cách anh dành cho tôi. Cảnh thơ, trời mát, từ chối chi một nụ hôn?
Là khi xe đang chạy trên đường cao tốc, ló người lên nóc xe, dang rộng 2 cánh tay, mặt ngửa lên bầu trời, gió lạnh đôi bờ má và rối bời những lọn tóc. Quẳng hết những gánh lo, dang cánh bay, chỉ còn tôi và dải ngân hà tuyệt đẹp trên kia.
Là một chuyến đi xa tới những vùng đất lạ để trải nghiệm, để học hỏi, để biết thương mình và thương người hơn. Những môn thể thao vốn xa lạ xưa kia giờ lại trở nên thân thuộc: leo núi, trượt tuyết, thuyền buồm… Chơi cũng để yêu mình và yêu đời hơn.
Là nơi đây, những khoảnh khắc thế này, khi hàng triệu đoá hoa toả sắc, để cho gió cuốn đi những cánh hồng, gió mân mê làn tóc mềm, nắng làm ửng đôi môi thơm, là tuổi thanh xuân, là say, là ngông, là dũng, là sống và mãi xanh.
Thao (Tee) Nguyen
One thought on “Bài dự thi Hành Trình Nước Mỹ – Gửi Tôi, Tuổi 20”
Comments are closed.