Ngày bé được mẹ cho đi theo lên chợ huyện cách nhà 3 cây số là cảm giác háo hức được bước chân vào cả một thế giới rộng lớn. Sau này khi bắt đầu ra Hà Nội học thì một thế giới khác lại mở òa ra trước mắt cô bé 17, 18 tuổi. Lớn hơn chút nữa khi có cơ hội xách vali lên tàu bay tới đất nước cách nước mình cả nửa vòng trái đất lại một lần nữa cảm giác “wow” xuất hiện. Mình nghiệm ra rằng mọi quan điểm, thế giới quan cũng lớn dần lên khi con người ta trưởng thành.
Khi vượt qua được một khó khăn nào đó và có cơ hội nhìn lại, mình bật cười vì đã có lúc đối với một cô bé học sinh lớp 9, việc mắc lỗi và bị gửi giấy mời họp phụ huynh riêng cũng có thể khiến nó nghĩ tới việc tự tử còn tốt hơn là bị trừng phạt và muối mặt sau buổi họp phụ huynh. Những kỳ thi cấp 2, cấp 3, đại học tưởng chừng như cam go nhất nhưng rồi cũng lại trở thành kỷ niệm để khi nhìn lại chính bản thân mình phải thốt lên “hoá ra nó cũng không ghê gớm lắm”.
Quay trở lại việc nước Mỹ đã thách thức giới hạn của mình như thế nào và mình đã mạnh mẽ hơn ra sao!
Câu chuyện bắt đầu vào thời điểm 4 năm trước khi mình tốt nghiệp với tấm bằng giỏi chuyên ngành mình không-hề-thích! Khi đa số bạn bè trong lớp bận rộn với lời mời vào làm việc cho các công ty Big 4 thì mình loay hoay với công việc chỉ đủ trang trải tiền thuê nhà, tiền ăn uống và các chi tiêu cơ bản. Để có thêm chút tiền gửi về cho mẹ ngày nào sau giờ làm mình cũng vội vã đạp xe hơn 40 phút tới lớp dạy thêm. Một ngày bắt đầu từ 5h sáng và kết thúc lúc 11h đêm, mình chỉ kịp ngủ một mạch vì quá mệt cho công việc của ngày tiếp theo mà không còn thời gian để nghĩ tới việc làm thế nào để bản thân có thể phát triển tốt hơn và có cơ hội việc làm tốt hơn.
Sau 6 tháng, mình quyết định không thể sống tiếp với guồng quay như vậy. Mình phải làm điều gì đó khác. Trước sự gợi ý của một người bạn- “tới Mỹ đi”, mình đã suy nghĩ rất nhiều khi vấp phải sự phản đối và lo lắng của người yêu, bạn thân. Mình chưa từng đi đâu quá xa ngoài Việt Nam nên việc mọi người lo lắng liệu “qua bên đó người ta lừa gạt, bắt nạt thì làm thế nào?” cũng có cơ sở. Nhưng với bản tính “một khi đã quyết thì không ai cản được”, mình vẫn xách vali đi.
Cho tới bây giờ đó vẫn là quyết định mà chưa khi nào mình thấy hối hận. Một năm đó giống như chiếc đòn bẩy đưa mình vươn lên trở thành một phiên bản cứng cáp hơn, sau khi được tôi luyện qua những thử thách mà mình sẽ kể hai trong số đó ở bên dưới.
# Thách thức No.1: Lái xe
Mình buộc phải sử dụng xe ô tô sau hai tuần đầu tiên tại Mỹ. Trước khi sang, mình đã học và thi bằng lái tại Việt Nam nhưng số lần cầm vô- lăng đếm trên đầu ngón tay. Mình có hai ngày để ôn thi lý thuyết. Kha khá kiến thức và thuật ngữ mình cần phải nhớ. Lần thi đầu tiên, mình thiếu hai câu để đủ điểm đỗ. Có một chút buồn, rồi lại về nhà hì hục ôn tiếp. Tới lần thứ hai thì may mắn cũng mỉm cười với mình. Sau một vài ngày nghỉ ngơi, mình bắt đầu học và thực hành để quen với việc lái xe. Khỏi phải nói mình đã run như thế nào, lại càng run hơn khi học với người nước ngoài. Trong lúc cuống cuồng lên khi phía sau có xe đang đi tới, lại cộng thêm một loạt hướng dẫn gấp gáp về số, đạp phanh, đạp ga, xi nhan, mình đứng hình và xe cũng dừng luôn giữa đường. Mình bị mắng vì nếu như lúc đó đang ở ngoài đường lớn thì đã có thể gây ra tai nạn rồi. Mình khóc ngay lúc đó, người ta bảo giai đoạn đầu ở một nước khác là thời kỳ “tuần trăng mật” mà sao mình thấy áp lực ghê gớm. Lúc đó mình đã ước giá như đang được ở nhà. Thế rồi mình cũng quen với việc lái xe sau khi tự tập vòng vòng mỗi chiều.
Nhớ có lần mùa đông mình đang lái xe giữa Philly chở theo hai người bạn. Philly là một thành phố đông đúc, bận rộn mà lần nào lái xe trong đó mình cũng có cảm giác tim đập nhanh hơn bình thường. Xe bất chợt không thể khởi động được sau khi dừng đèn đỏ. Giữa ngã tư xe cộ nhộn nhịp qua lại, mình bối rối khi các xe sau liên tục bấm còi. Tụi mình loay hoay vì cả ba cô gái chưa từng gặp trường hợp như vậy, cuống cuồng gọi điện cho người thân nhờ cứu trợ vì nghĩ xe hết xăng. Cũng may, sau một hồi, mình và các bạn nhận được sự trợ giúp của hai nhân viên cảnh sát tốt bụng, mọi người ra sức đẩy xe, trả lại làn đường thông thoáng cho các xe phía sau.
Lái xe là một trong những áp lực lớn nhất mà mình cảm nhận được trong thời gian ở Mỹ. Những ngày đầu tay cầm vô lăng mà chân thì run. Có những lần hơn 10h đêm mình vẫn còn đi lạc vào đường vắng heo hút chưa về tới nhà, GPS thay đổi tuyến đường liên tục do mình đi nhầm. Có khi đang lái xe giữa Philly mà giật mình tái mét vì thấy máu chảy giữa đường. Chỉ biết tự dặn mình phải lái thật cẩn thận, thật bình tĩnh và tỉnh táo vì mình đang nắm giữ tính mạng của chính mình và những người bạn mình yêu quý. Rồi dạo mới lái, đâm cả xe vào tảng băng, rụng cả tấm chắn, lại tự mình mang xe đi sửa.
Với nhiều người, việc lái xe có vẻ dễ dàng nhưng với một đứa chân ướt chân ráo như mình, đó là thử thách đã lấy đi của mình không ít nơ-ron cảm xúc “hồi hộp”, “sợ hãi” và cả nước mắt. Lúc đó mình chỉ biết tự động viên rằng, nếu bỏ dở, không chịu học, không chịu tập thì có khi cả đời này mình không chế ngự được nỗi sợ hãi khi cầm tay lái.
# Thách thức No.2: Yêu xa
Trước khi sang Mĩ mình đang có một anh người yêu được 5 năm. Lúc mình “quyết chí ra đi” mình biết anh rất buồn. Nhiều người lo lắng cho tình cảm của 2 đứa mình vì không phải ai yêu xa cũng sẽ đi được với nhau dài lâu mà không có trục trặc. Mình với anh thì không tin vào việc đó vì cả hai đủ hiểu nhau và biết niềm tin dành cho người còn lại lớn như thế nào.
Điều khó khăn với mình là học cách để xử lý những khó khăn mà trước đó nếu ở Việt Nam mình sẽ có ngay một người sẵn sàng chia sẻ, giải quyết cùng mình. Có những lúc nhớ Hà Nội da diết, có những khi bị “bắt nạt” cần lắm một bờ vai để dựa vào, một vòng tay để được an ủi. Những khi gọi điện và chỉ được nhìn nhau qua màn hình điện thoại, những khi mình khóc và ở phía bên kia mình biết anh rất muốn đưa tay lau nước mắt cho mình. Sau những lúc yếu đuối như vậy, mình tự nhủ phải thật mạnh mẽ để anh an tâm. Mình tham gia một số nhóm, gặp gỡ nhiều bạn bè hơn, tham gia các khóa học để bận rộn hơn và có mục tiêu phấn đấu.
Ngày mình về, anh là người đầu tiên đón mình ở sân bay. Hai bên gia đình hồi đó có chút hiểu lầm nên bố cấm mình qua lại với anh. Hai bọn mình cứ âm thầm trong hơn 7 năm, có lẽ sự kiên trì của 2 đứa đã khiến bố lung lay và đồng ý cho bọn mình về chung một nhà. Mình hạnh phúc vì sau tất cả, những cố gắng được đền đáp xứng đáng.
Cùng một thách thức, với người này có thể chỉ là chuyện cỏn con nhưng với người khác lại là cả vấn đề lớn. Ở từng hoàn cảnh và thời điểm khác nhau, mỗi thách thức cũng có sự thách thức và ý nghĩa khác nhau. Với mình điều quan trọng nhất là xác định được thái độ và tâm thế để nhìn vào mặt tích cực và nhìn vào giải pháp thay vì chỉ chăm chú vào vấn đề.
Bản thân mình tự nhận thấy mình chưa có thành tựu gì lớn cả, tài sản lớn nhất mình tích lũy được là một tư duy mở trước những khó khăn, vấn đề, trở ngại. Mình đã tìm được công việc yêu thích và muốn dành tâm huyết gây dựng ước mơ của mình. Mình có một hậu phương vững chắc bên cạnh. Mình đã bớt sợ hơn và biết hướng bản thân nhìn vào những mặt tích cực. Trước mỗi sự việc xảy ra, dù nghiêm trọng đến đâu thì mình luôn tin là có một mặt phải, có một điểm sáng ẩn chứa trong đó. Chỉ cần mình không ngừng cố gắng, không bỏ cuộc thì chắc chắn có ít nhất một giải pháp cho vấn đề. Như những bông hoa mọc trên đá thường rất đẹp và có một sức sống mãnh liệt.
(Bức ảnh mình rất ấn tượng khi chụp trong chuyến tham quan Grand Canyon)
Nếu ai đó hỏi mình về định nghĩa giới hạn, câu trả lời của mình đơn giản là “Giới hạn không có giới hạn”, nó tựa như việc ném một hòn sỏi xuống mặt hồ, vượt ra một vòng tròn này là một vòng tròn khác lớn hơn và lan tỏa rộng hơn. Mỗi khi vượt qua được một giới hạn nào đó là một lần mình bước ra một thế giới rộng lớn hơn, trở nên dày dặn hơn, cứng rắn hơn.
Bạn đã sẵn sàng để mở rộng giới hạn của mình chưa?
Nguyễn Thị Lan Anh, chương trình trao đổi văn hóa tại Mỹ (2016-2017)
———————————————————————————————————————-
Cuộc thi Hành Trình Nước Mỹ 7 với chủ để “Thách Thức Giới Hạn” thuộc chuỗi sự kiện Vòng Tay Nước Mỹ 7.
Để nộp bài tham dự cuộc thi (bài viết, hình ảnh, video, tranh vẽ), vui lòng gửi đến vongtaynuocmy7@gmail.com
Chi tiết về cuộc thi Hành Trình Nước Mỹ 7, vui lòng truy cập: vtnm7.info