Bài dự thi Tết Việt trên đất Mỹ 2022 với chủ đề Về nhà ăn Tết:
Tác giả: Lương Quân Diệu
Bài viết kèm ảnh: Mẹ ơi, con xin lỗi!
“Chúng ta thân với ai đó quá nhiều. Chúng ta tiếp xúc với ai đó quá nhiều, chúng ta không nhận ra được tình thương của họ. Và khi không nhận ra, chúng ta sẽ ghét họ nhiều hơn người mà chúng ta tôn trọng.” – Fob TV
Mùa xuân lại đến, và nay đã là mùa Tết thứ 4 từ ngày con qua Mỹ du học. Con cũng đã không ngừng đau buồn khi biết được sự thật đằng sau hành trình du học của con. Thưa Mẹ, Con Xin Lỗi! Lẽ ra con đừng nên đi, lẽ ra con đã ở lại để làm người con hiếu thảo gia đình hằng mong ước.
Sống dưới mái nhà ấm áp của gia đình, chưa bao giờ con phải lo lắng cảnh túng thiếu cơm áo gạo tiền. Mỗi khi con đi học và làm về, đồ ăn luôn được dọn sẵn và quần áo luôn được giặt ủi tươm tất. Khi chim én về, dù được nhận lì xì và được họ hàng viếng thăm, đó cũng chỉ là một ngày bình thường đối với con. Mãi đến khi bên đây, con mới nhận ra con phải tự lập để có cơm ăn áo mặc. Khi mùa xuân về dưới nền tuyết trắng xoá, trong căn phòng lẻ bóng, con đã nhớ bữa cơm đầu năm đến nhường nào.
Sự thật về mình và lý do cho điều ta làm, không phải lúc nào cũng chia sẻ bởi đối phương sẽ khó lòng hiểu, hoặc có người sẽ dùng chúng chống lại mình và trì hoãn cuộc hành trình mình đang đi. Khi con ở đây, con đã từng gặp những người đối xử tốt với con lúc đầu cho đến khi rời đi không một lời tạm biệt. Khi con tuyệt vọng, dù đã cố gắng giúp đỡ con nhưng chính con đã vô tình đánh mất họ. Mẹ cũng đã đúng, những lúc ta khó khăn nhất, ta mới biết được ai luôn ở bên cạnh mình.
Người ấy đã đúng khi nói rằng: “Dịch bệnh đã thay đổi tất cả. Hiện tại điều ba mẹ anh muốn chính là có anh ở bên cạnh”. Từ ngày dịch COVID đến, không một ngày con không tiếc thương cho sự ra đi của Ông ngoại, và Mẹ đã đánh đổi ngày sinh nhật của mình để chịu tang Ông. Con thương Ba nhiều sau khi nuôi hai chúng con đi du học, đã bước sang tuổi 70 nhưng Ba vẫn miệt mài ra tiệm kiếm tiền nuôi gia đình. Khi đeo lên chiếc kính lão, con càng thương Mẹ bởi thời gian đã lấy đi tuổi trẻ của Mẹ năm nào.
Hiền Thục đã từng có câu hát:
“Những kỷ niệm lần đầu yêu, suốt một đời đâu dễ quên.
Vầng trăng kia sẽ sưởi ấm con, và sau cơn mưa, nắng sẽ trong.
Sẽ có một người yêu con hơn Mẹ yêu.”
Khi một người phụ nữ khác xuất hiện trong cuộc đời, con sẽ phải trưởng thành trong lựa chọn người con sẽ yêu thương hoặc con có thể cố gắng để hai bên luôn hoà thuận. Mặc cho những quá khứ và sai lầm mắc phải, con vẫn cố gắng tha thứ và yêu thương cô ấy mỗi ngày. Dù gặp lại nhau nơi đây, liệu cô ấy có thực sự thấu hiểu rằng mối quan hệ phức tạp của bản thân sẽ gián tiếp cản trở tình cảm của cả hai, và con đã cố gắng chấp nhận trong lặng im và nhẫn nại. Con biết ơn những điều cô ta làm cho con, và con mong rằng sự cố gắng của con chính là lời cảm ơn con dành cho cô ấy. Mặc cho sự khác biệt trong xuất thân và những bi kịch trong quá khứ con phải chứng kiến, con luôn nghĩ rằng con sẽ vượt qua tất cả và làm nên sự khác biệt. Đôi khi, để khoả lấp khoảng trống của bản thân, ta vội vàng tiến tới một mối quan hệ mới mà không dành thời gian tìm hiểu lý do sâu xa cho hành động của đối phương, ta sẽ vô tình đánh giá sai lầm và rời bỏ người đó trong tuyệt vọng.
Một người bạn đã từng nói với con rằng: “Ngoài tình thương của Mẹ, tất cả chỉ là phép thử”. Con Mệt Rồi! Con nhớ lời bài hát mẹ ru năm xưa và giờ con rất cần để quên đi những giây phút mệt mỏi hiện tại, quên đi cuộc chiến chưa biết hồi kết này. Tết năm nay, dù phải cố gắng hết mình trên con đường mình, con vẫn không ngừng muốn khóc thật to và nói rằng: Con Nhớ Nhà Lắm!