Bài dự thi Hành trình nước Mỹ
Tác giả: Thanh Minh, PhD Candidate at Albert Einstein College of Medicine, Bronx, NY
—
Khi bước chân ra khỏi máy bay, và lần đầu tiên được chứng kiến nước Mỹ, tôi đã rất ơ hờ, gần như vô cảm. Thế rồi mọi thứ từ từ rơi vào chỗ của nó, không lộn xộn, cũng không vội vàng. Tôi dần dần như tan biến đi trong cái guồng máy đã định sẵn. Ba năm như thế đã lẳng lặng trôi qua.
Cho đến khi tôi bắt đầu tò mò về cái hội “VSA” (Vietnamese Student Association – Hội Sinh Viên Việt Nam) ở trường. Có lẽ cũng như bao kẻ xa nhà, khi nghe tiếng của đồng bào, cái lòng nó ấm, nó rạo rực, và nó thấy vui, ngay cả khi đó chỉ là tiếng Việt đặc trưng của những bạn Việt Nam sinh ra và lớn lên ở Mỹ. Lúc đầu cả hai bên đều có phần e ngại vì cái cảm giác “bên này – bên kia”. Nhưng có một điều tôi biết chắc là họ đã rất cởi mở đón tôi vào tham gia văn nghệ chung với họ. Thế là tôi đã hát. Tôi hát “Và Con Tim Đã Vui Trở Lại” với cây đàn guitar ở trình độ sơ đẳng, những tưởng sẽ chẳng ai nhớ đến cái tiết mục chán nản của mình. Ấy thế mà khi tôi cất tiếng lên, tôi còn nhớ cả gian phòng ồn ào đã trở nên im lặng đến thế nào. Và tiếng vỗ tay đã làm đầy sự im lặng đó như thế nào. Lúc đó, tôi cảm nhận giữa chúng tôi thực sự không có khoảng cách. Và từ cái lần liều mạng đó, tôi đã có một gia đình Việt Nam ở tại Mỹ.
Chúng tôi học chung với nhau, quay cóp bài của nhau, mượn tập nhau chép bài giải vài phút trước khi lớp bắt đầu, ôn thi chung, ngủ chung với nhau vật vờ lay lắt trên thư viện của trường mỗi kỳ kiểm tra cuối khóa. Chúng tôi tập kịch Hai Bà Trưng chung với nhau, múa võ, múa kiếm Việt Nam, làm ra một con voi to đùng từ giấy dán và tre (chưa kể đến chuyện khi đi cắt tre trộm, có một bạn đã bị điện giật té cái đùng giữa lúc đang lò mò trong bóng tối canh chừng cho mấy bạn khác cắt trộm) chỉ để xuất hiện trên sân khấu được đúng 2 phút. Và đó cũng là lần đầu tiên trong đời tôi được biết đến thế nào là cái gọi là “tiệc sinh nhật bất ngờ.” Hôm đó, tôi đã rất hạnh phúc khi được “lừa” đi đến một quán ăn, và tất cả mọi bạn bè thân quen đã ngồi sẵn ở đó chờ tôi, cho dù hôm đó tôi đi học ra trễ, đến gần 10 giờ tối mới đến nơi, nhưng mọi người vẫn kiên nhẫn đợi. Tôi như sống lại những ngày học sinh tinh nghịch của cấp 2, cấp 3 khi tôi còn ở nhà. Rồi tôi dần dần cảm thấy có gì đó “thuộc về”.. Và từ đó, nước Mỹ đã không còn xa lạ nữa!
Cho dù chúng tôi mang hai quốc tịch khác nhau, nhưng ở nước Mỹ này, chúng tôi đã trở nên một nhà nhờ cái thứ ngôn ngữ mà chúng tôi cùng nói: tiếng Việt! Từ khi quen tôi, các bạn cũng cố gắng nói tiếng Việt nhiều hơn. Và cho đến thời điểm này, cho dù đã lâu chúng tôi không còn có dịp gặp nhau, nhưng có bạn vẫn không ngừng trau dồi tiếng Việt của mình. Tôi còn nhớ có một bạn lúc mới gặp lần đầu, bạn ấy chỉ bập bẹ được 2, 3 câu; ấy thế mà bây giờ găp lại, em ấy đã có thể hiểu gần như tất cả những gì tôi nói! Điều đó làm tôi cảm thấy trái tim mình nhảy múa! Và tôi biết ơn cuộc đời, rằng cho dẫu quá khứ và những cuộc chiến đã phần nào chia cắt chúng tôi, nhưng cái tiếng mẹ đẻ ấy đã lần nữa kết nối chúng tôi ngay ở xứ người! Giữa chúng tôi không hề có chút vương vấn của quá khứ, mà chỉ có một tình gắn kết duy nhất là niềm hy vọng quê hương mình sẽ ngày càng giàu đẹp, và rằng chúng tôi tự hào khi nói với những công dân nước khác “I am Vietnamese!”
Tôi cảm ơn nước Mỹ vì đã cho tôi những ngày như thế..!